Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Thơ Tô Hoàng


TÔ HOÀNG
.
ĐƯỜNG VÒNG XE ĐIỆN NGẦM
Ở MOSKVA

Một thiếu phụ Nga, ngồi trước mặt tôi
Trong toa xe điện ngầm..
Chị vừa qua một ngày sung sướng hay khổ đau
Tôi không cần biết tới.
Qua khung cửa những tên ga trên đường vòng lướt vội
Tôi nhìn chị tự dưng muốn hỏi:
-Chị đã bao giờ đi trọn một vòng quay?

Tôi ở thành phố này đã sáu năm nay,
Chẳng một lần được thảnh thơi,
thả hồn trôi theo một đường vòng khép kín..
Sẽ xẩy ra điều diệu kỳ gì
khi không cần nhớ tên ga, phố bến
tự thả hồn, tự thả hồn..cứ thế trôi trôi..

Ôi, thực hay mơ nếu chẳng phải lo toan mọi thứ trên đời
Tôi và Chị cứ ngồi đối diện nhau
Đi hết một đường tròn khép kín
Với máy điện tử tân kỳ ta sẽ tính
1giờ.
1ngày…
1 tháng ..
1 năm..
không cần uống,
không cần ăn,
không phải nghĩ tới những cuộc chia tay, những lần gặp mặt
không cần phải nghĩ tôi là công dân nước này,
Chị mang hộ chiếu nước khác
không cần nghĩ tới những cuộc chiến tranh hủy diệt
hay nạn nhân khẩu thừa,
thực phẩm sẽ cạn khan…

Nào chị hãy trả lời đi
1 giờ..
1 ngày…
1 tháng…
1 năm…
Ta sẽ có được bao vòng tròn tất cả ?

Và còn tính đến cả một cuộc đời đằng đẵng
Những đường tròn hẳn sẽ phồng nở, ùn lên, xoắn bện vào nhau
Khiến chúng ta sẽ hoa mắt rức đầu
Khi những vòng tròn cứ nối tiếp nhau
Như những tháng ngày nặng nề, buồn bã

Thôi, quên hết đi, Chị ạ
Để tôi được nhìn thêm chút nữa gương mặt Chị chiều nay.

Moskva, mùa đông cuối-1985


TRONG GIỜ ĐỊA LÝ (*)

Thày giáo địa lý hỏi chúng tôi:
-Nước Việt nam xuất khẩu  những hàng gì ?
Chúng tôi ngồi nhìn nhau,
Nước mắt ướt hàng mi,
nhẩm tính vài thứ hàng tầm thường,rẻ giá:
vài cục than gầy,
bị cói..
làn mây..
..xương khỉ, ốc, lươn..
Và còn gì nữa nhỉ?

Quê hướng tôi tiền rừng bạc bể,
cánh cò bay qua suốt điệu dân ca,
thậm thích tiếng chày gieo những buổi chiều tà,
phơ phất tấm lụa đào,
hồng mặt người con gái..

Đâu rồi, đâu rồi trong lửa cháy?
Đâu rồi, đâu rồi trong đạn bom?

Vợ tôi gày mòn,
con tôi khát sữa khóc đêm đêm,
em gái tôi 30 tuối đời chưa một lần sinh nớ
mẹ tôi giương đôi mắt lòa nức nở:
Tất cả, tất cả đâu rồi?


Ba mươi năm nay chúng tôi chỉ xuất một thứ hàng thôi,
Là những chiếc quan tài ra đi trong im lặng..

Đầu thu, Moskva năm 1979.
.
* Chuyện xẩy ra khi người viết theo học khoa dự bị tiếng Nga, Trường Đại học Tổng hợp quốc gia Lomonosov (gọi tắt là MGU)
.

VÔ ĐỀ

Mùa hè buồn mang gương mặt xanh xao
Cầu vồng gẫy trong cơn mưa rào nặng hạt,
Điệu hát quen giữa gian phòng trống vắng,
Trong ảnh em ngước nhìn như muốn hỏi với Thời gian..

Moskva cuối hè năm 1980

Thơ Tô Hoàng/ Tác giả gửi qua eMail
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét