Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Thơ Phạm Tấn Hầu


Thơ Phạm Tấn Hầu là những chiêm nghiệm buồn ngấm như rượu...

 ( Ngô Minh giới thiệu)

PHẠM TẤN HẦU

Rừng Juliet
Tặng Hoàng Đăng Nhuận
.
không còn thời nào để so sánh
gam màu đỏ này với nỗi đau đã chìm trong máu
rừng đã đan kín lại và những nhánh cành ký ức
mọc tràn khắp nẻo, nơi em đã vượt qua
bên kia đồi của nỗi sợ hãi
còn nguyên trinh
và cô đơn biết mấy khi em tách biệt
những lề thói chán ngắt
đã thành niềm kiêu hãnh
và những vũ hội hóa trang
đã dẫm nát góc phố chúng ta
thành vũng bùn tệ hại, theo tháng năm
như vết dầu khô cứng
để còn nghe âm vang trở lại
những bước chân
của lạc lõng, đắng cay

Juliet , có phải em
cũng là Hạnh, là Lý, là Lan, là Xuân
em ra đi từ đó và em đã gọi tôi?
như cánh chim chiều gọi nhau trên sóng
để cùng chấp nhận bão giông
như những vì sao mang giấc mơ
ra khỏi dãy thiên hà
như ngọc bích xổ tung
từ xâu chuỗi nàng đã vứt bỏ lại
trong huyền thoại làm người

đừng pha rượu vào nước mắt nàng
đừng đeo mặt nạ người tình

cho những tên hèn, phát phì vì chứng thèm ăn
đừng chết vì lo sợ
nàng đang cần chống lại
những thứ giả trang kéo dài
thành cuộc sống, những kiêu binh
già đi
vì gậm nhấm hận thù

bên kia đồi của chúng ta là tuổi trẻ
với truyền thuyết một thanh gươm
đang chờ được vung lên
như bão tố mùa hè
kéo qua khung trời ảm đạm

và chúng ta trở lại
thắp sáng rừng tình nhân

5.2011

CÁI CHẾT CỦA MỘT THI SĨ

Ông là một thi sĩ theo chủ nghĩa siêu thực ở Vỹ Dạ.
Già và cô độc. Vì vậy, khá lâu sau khi mất mới được
khâm liệm. Tựa như đó là khoảng thời gian để ông tự
nhìn ngắm thật kỹ cái chết của mình...
Đây là R.Char, P.Eluard, A.Breton
Đây là F. Garcia Lorca
ken dày trên giá sách
như muốn đổ nhào
cùng bức tường nứt rạn
Cái thế giới siêu thực nặng nề!
Và những chữ biến ảo kia
thường đưa anh vào giấc mơ kỳ bí. Giờ đây
đã thôi nhảy múa
thôi đi những vần điệu thường va đập trong đầu

Hãy im lặng
để nghe nỗi cô đơn đang xua đi
tất cả hình thái, tư duy, chữ nghĩa

ra khỏi phút dây hiện hữu này
và nghe mình trôi đi, chìm sâu
không bạn bè, người thân nào đụng tới
Chỉ có lũ ruồi nhặng
Như một hội đoàn bẩn thỉu, xa lạ
xúm xít chia phần ai điếu
Nhưng còn có chi đâu, cái chết
như một cơn đòn thiên thu
không thể nào thỏa mãn
như bài thơ chưa viết xong
tắt nghẽn lại, ở đâu đó
trong khi trái tim đã ngừng đập
vì chờ đợi quá lâu. Một âm tiết
muốn chống lại
sự phỉnh phờ của đấng toàn năng
Muốn thêm một lần cải đạo
Để bất tử thuộc về con người
Và thi ca là vĩnh hằng cứu rỗi

Nhưng rốt cuộc máu
chỉ là một dòng thời gian bị tát cạn
dần ham muốn
Xác thân bị nỗi lo
vì bệnh gút và chứng hói đầu thổi phồng lên
thành gánh nặng
của tâm hồn

Không sao vứt bỏ cho nhẹ nhàng
theo tiếng sóng Mịch la
Cũng không sao tìm được giọt nước nào
để làm Cam lộ
không có trong không có đục
Dòng sông đóng băng
Con đường tắc lối, toàn là bến bờ
của cát bụi
Ta đi
nhưng không tìm nữa

Trần trụi và đơn độc
Ta muốn ngắm mình

thật kỹ
trước khi phó mặc
cho sự khâm liệm
của hư vô.

20/05/2011

KHOẢNG TRỐNG TRÊN ĐƯỜNG PHỐ

Những bức tường này thật nặng nề
Như sự câm nín kéo dài
và đám trẻ cũng vậy
ít nói
và ngày một nhiều hơn
sự bất trắc
chúng thích thách đấu
cùng thánh thần
của kẻ khác

Không thấy sao, đường phố
như một thứ game show nào
thật khó hiểu
với người già
và những học thuyết cũ
Dạo qua đây, những đội quân bán rong
những đoàn xiếc đói tuồng
những người cố bơm đầy hơi
thành những tượng đài
để choán chỗ
những cặp lặng lẽ
yêu nhau
chẳng bao giờ trọn vẹn, tiếng kêu này bị chặn lại
bởi một tiếng kêu khác
những cao ốc hãm hiếp nhau
những người bị nạt nộ
và kẻ thích đi nạt nộ
bỗng chập lại
rồi rời ra

như sau cơn động tình

Đó là phút giây
ta còn nghe được
tiếng thút thít nào của một người mẹ
hay người em
đã mất đi rất nhiều năm, nép mình trong tiếng thét gào của đường
phố
chẳng thể tìm ra
một cánh cổng, chiếc vé tàu của mình
cùng tay nải ấm ám
bao bọc mối ước mơ
họ không có câu hỏi nào
cũng chẳng biết trả lời
vì đường phố này thừa thãi
nỗi xa lạ

Họ sẽ đi qua hàng cây xẫm tối kia
để trở thành chiếc bóng mờ
để tàn lá mong manh
quyện vào những sợi mưa mát lạnh
vỗ về
tấm lòng trắc ẩn
và đó là khoảng trống
còn lại trên đường phố này
để ta úp mặt
khóc.

Huế, 05/2005

CHỜ ĐỢI SỰ IM LẶNG

“ tiếng thét trong bóng đêm mới mẻ,
chỉ cần hát và chỉ cần khóc”
J.BRODSKY

Bây giờ là tháng bảy, triền miên mưa
ngày gián đoạn và giông bão
làm rối loạn con đường, chúng ta đã tìm
trong bóng tối
trong khao khát và say mê.
Đầu để trần, mặc cho những ý nghĩ thách thức
và vang dội những mưa, bão
cố lấp đầy khoảng trống
của một thế giới đang thét gào
vì chẳng như mong ước
thế giới ta đã hát và đã khóc
mong manh tựa đám mây màu chì
thường vướng lại trên hàng cây muối
nơi góc cửa Hiển Nhơn
chỗ chúng ta thường ngồi lại
xé cho nhau
lòng thương xót
khi nói về những người bạn
với nỗi cô đơn và vực thẳm họ để lại
đang úp ngược
lên cuộc đời

chúng ta rồi sẽ tự vỗ về
bằng lãng quên những cái tên
đã viết ra từ đau đớn
những cái tên còn nghe được âm vang từ
dấn thân, phán kháng
Có lẽ, như đám mây nặng nề kia tự tan đi
không hát nữa
cũng không còn biết khóc
chúng ta già đi như chẳng còn yêu
chẳng còn cảm xúc
để dâng tặng

Anh thấy không,
đó là điều có thể dẫn dắt
một người mù
đi vòng qua bên kia rào chắn
dựng lên như sự thách đố hiển nhiên
đêm của họ dài quá
và những con đường luôn khép lại
cây cũng tụm lại
tắt luôn tiếng rì rào
tựa như đang chờ đợi
để nuốt chửng thêm sự im lặng
của chúng ta.

07/2009

Sài gòn của một người bạn
Tặng VƯƠNG KIỀU

Tôi thấy bầu trời thường bị chia cắt
và chảy qua dưới những dòng kênh
và những ngõ hẻm
tuôn đổ ra biết bao người

ngủ chưa đủ giấc
Họ phải ra đi
với cơn mơ không trọn vẹn
quá nhiều thứ để đánh thức
và dẫn chúng ta đi
như trói buộc
bao nhiệm vụ
ngày một chất cao
trên lưng cuộc sống

Và ở đằng kia em cũng vậy
không thoát khỏi cơn thịnh nộ
của xe cộ, áo quần, bụi bặm
như giữa một rừng xúc tu
lôi tuột em theo một gã hoạn quan
hay tay buôn địa ốc
Bấy giờ chúng ta không còn nhận ra nhau
vì lấm lem, giận dữ
Chúng ta sẽ không đến được ngôi nhà ở Hạnh thông tây
trước khi đứa con thức dậy
để thấy sự xót thương
trên đĩa thức ăn đã nguội
Em thân yêu,
lại có thêm một ngày mai
của những kẻ mù
tự thổi còi mà đi
tựa như mang một ngọn đèn
đã tắt trong đêm

Nơi đâu bóng lộn hào hoa,
bạc tiền nở bung cánh cửa,và tuôn chảy
tưng bừng lễ hội
Nơi đây thế giới là những lô cốt xù xì
và đồng tiền co thành nắm đấm
liên hồi là những cú knockout

và đại lộ quay cuồng
chẳng hiểu vì sao
đông đúc mà lạnh nhạt
nỗi niềm

Chúng ta luôn bị mất tích
rồi trở lại
xa lạ hơn bởi sự tô vẻ của phố phường
vừa đập bỏ quá khứ của mình
dễ dàng như đập bỏ
món đồ chơi

Chúng ta thuộc về một góc khuất nào đây
của lòng trắc ẩn
đã bị xóa đi
cùng với bao người mang số phận
của cây kim
rơi
trong cát bụi.
3-11-2010

NHỮNG CON CHIM CALĂNG Ở PHƯƠNG NAM

Tình yêu luôn là một huyền thoại và lịch sử kể qua
câu chuyện Huyền Trân.

Và giống như một người mù
Tôi trở lại quê hương dưới mùi thơm của hoa nhài

P.NERUDA
Những con chim calăng hót ở phương nam
Làm ấm trái tim ta
Khi hòa cùng điệu lý

Nước non ngàn dặm
Không đổi lời ca dao
Không đổi một tiếng ru hời
Cho gươm giáo

Ta không đi với sắt thép lạnh lùng

Của ngươi . Với khoá xích han rỉ
Làm thương tích cả mùa xuân

Ta không đi với đám cận thần
Gom đủ áo mão xênh xang
Vào xó góc vinh quang . Như thương lái
Gom thứ hàng hoa

Ta đi với manh áo lụa
Cùng vẻ đẹp khôn nguôi
Của trang huyền sử

Như gió
Nhẹ nhàng mở ra một mùi hương
Trầm quế
Ngậm đầy trong tiếng hót
Của những con chim ca lăng
Ở phương nam
Xa tắp

Này đây , những đất đai ân cần
Đánh thức từng hạt giống
Như đánh thức nhịp đập nào
Trong trái tim ta

Này đây những đền đài bí ẩn
Những bậc cấp nâng niu
Manh áo lụa lạc loài
Như nắng sớm mai
Nâng niu tháp cổ

Này đây gạch nâu
Xếp trên gạch nâu

Khít khao từng cặp
Của yoni và linga
Và thời gian
Là câu chuyện kể

Ta vốn là đứa con dòng mẹ
Dành cuộc đời cho hát ca
Vì đó là điều luôn chia sẻ được
Kể cả khi đau đớn phân lìa

Ta theo những dòng sông nàng Apsara
Vừa tắm gội
Để đổ dồn về nhảy múa
Cho những lễ hội
Tắm đầy khát vọng
Của tháng năm

Để mùa màng sinh nở
Thêm những nàng Apsara tinh khôi
Quay cuồng trong vũ điệu mới
Quay cuồng và bay đi
Manh áo lụa của ta
Yêu kiều trong gió
Phương nam

Và đất đai lại được tẩy trần
Trong lò nung gốm
Như màu da ta nhuộm nắng phương nam
Và tiếng hát ta
Vang đi
Thanh bình trong lời chim
Những con chim ăn mía ăn trái thanh trà
Ăn mùa dâu đất
Ăn hết cả trái tim ta

Để tình yêu
Luôn được trở về
Trong huyền thoại mới.

TIẾNG KÊU ĐÓ

Tôi nhớ tiếng kêu đó của em
Trong buổi hoàng hôn kéo dài chiếc bóng
Của một con chim và chú bé
Là bạn bè của nỗi cô đơn

Tựa như từ bản thể chia hai
Để đi tìm niềm khao khát
Tôi đi tìm huyền thoại tình yêu
Em đi tìm tự do cho tiếng hát

Chúng ta đi thâu tóm những cơn mưa
Trên cánh đồng thất bát
Những tâm hồn trầy xước
Trong hình nộm tả tơi
Bị mùa màng bỏ lại

Chúng ta đi quá vào bóng đêm
Để nghe một tiếng nói khác
Đang muốn lột bỏ
Những ngôn từ tối tăm

Như lớp than đen
Cần một ngọn lửa
Như tiếng kêu đó gọi tới nỗi lạc loài
Của chiều hôm không bờ bến.


Thơ Phạm Tấn Hầu/ Ngô Minh đọc chọn, giới thiệu
NNB vi tính,

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét