Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Thơ Nguyễn Thanh Mừng


NGUYỄN THANH MỪNG

Dt: 0905871559
Email: nganxuamung@yahoo.com.vn



QUÁN GIÓ BÊN ĐƯỜNG

Quán gió bên đường trống huyếch trống hoang
Như tâm trạng những con người
Cóc cần trời đất

Cô gái giang hồ sương mưa phờ phạc
Đám coi kho nhèm mắt tú-lơ-khơ
Gánh hát lăng nhăng buồn ngủ gật gà
Vật vờ húp cháo

Quán gió bên đường đêm nay ta ghé
Cút rượu nóng ổi xanh
Chửi vài cây bút lôm côm vừa bán tụng ca cho một tờ 
báo ngọng
Ngậm ngùi vì dăm tên bịp bợm
Chống gối len giành giật mũ cánh chuồn

Đi qua sự tàn nhẫn ngôn từ và chuyện tiếu lâm
Là nỗi niềm quặn thắt
Những điều thiêng liêng biến thành hài hước
Năm tháng dài nhẹ hẫng phủi trên tay

Đi qua những đời người nổi trôi khi say lả cung mây
Cõi lòng đang dốc ngược
Những vương triều và thánh thần đổ sụp
Chỉ còn trơ cặn đắng với bã mồi

Ta tránh chơi đỏ đen với vận mạng con người
Nhưng không thể không trở thành nhân chứng
Bọn hát xướng mượn tích tuồng láu lận
Kẻ cầm cân điếm đĩ trước lúa khoai
Ôi tuổi trẻ ta hôn lên tóc bạn
Đang phai mầu lặng lẽ rớt qua vai

Quán gió canh tàn trăm đợt gió lung lay…

1987


VỀ MỘT NGƯỜI BẠN THƠ
Tặng H.B.L

Nếu mọi giá trị trên đời tính bằng sự buồn đau
Anh là người giầu có

Tất cả dính vào anh như tạm bợ
Chiếc áo hờ hững trên vai
Mái nhà lắt lay
Đêm mưa mấy cha con đội nón ngồi dúm dó
Cả trái tim từng lăn qua tay người vợ
Như một thứ đồ chơi

Biết nói thế nào hơn khi có một thời
Tiền nhuận bút bài thơ chỉ đủ mua rau muống
Có cuộc hôn nhân không lớn hơn một vòng kim loại 
lạnh tanh là chiếc nhẫn
Số con ra đời là để tòa bù vào bàn ghế tủ giường
cho chẵn phép chia hai

Những tràng cười ngã ngớn công khai
Đồng ngũ dẫm lên nhau làm nấc thang thành đạt
Mọi giá hàng đều tăng chỉ trừ nhân cách
Con đường quen bỗng lạ lùng dưới nắng sớm mưa trưa

Người lính cũ bàng hoàng thét gọi cánh rừng xưa
Và giấu tuổi bốn mươi vào đáy cốc
Những câu thơ trần tình cộc lốc
Ném bên lề như giọt máu hoang

1987


CẮT NGHĨA

Đôi khi
biển chỉ là chiếc cốc khổ đau
nàng tiên xưa
lỡ rót đầy rượu đắng

Đôi khi
rừng chỉ là một dải băng đen
nơi con thú bị thương
thét gào
quẫy đạp

Và ngôi sao là quê hương của gã lữ hành
từng đêm
từng đêm
bồn chồn
đơn độc

Trời ơi
sẽ chẳng có sợi dây định mệnh nào siết chặt đời nhau
giá như nhìn vào mắt em ngày ấy
tôi không gặp
chút thẳm sâu của biển
chút hoang lương của rừng
chút huyền hoặc
của
ngàn sao

1988


HỠI ĐÔI MẮT NÂU MỆT MỎI DỊU DÀNG

Đáng lẽ tôi sẽ đưa em về miền đất ngọt ngào chua xót ấy
Những bến sông xưa
Những đồng cỏ xưa
Những đô thị xưa
Nơi tôi từng đỗ qua đêm cùng con đò cô quạnh
Nơi tôi từng buồn thương cùng nhành phù dung trắng
Nơi tôi từng viết lời tiễn biệt trước mưa ngâu

Chùm nhãn nào đợi tôi trong khu vườn yên tĩnh mùa thu
Bạn bè nào đợi tôi rượu bồ đào thơm ngát
Mái tóc nào
Đã một thời nghiêng xuống trang văn
Thành bóng mát
Những quán gió đèo mây tôi tạm nhận là nhà

Đáng lẽ đêm nay tôi và em sẽ dừng chân bên hồ như đôi thiên nga
Em phủi bớt bụi bặm trên chiếc va li cũ mèm bạc thếch
Em giặt chiếc áo đầy gió sương và lôi trong túi ra bản 
thảo thơ nhầu nát
Chúng mình nhặt cỏ khô nhóm lửa
Nướng những bắp ngô vàng
Hát bâng quơ rồi thiếp đi trên vai nhau cho đến khi 
sao mai nhấp nháy…

…Em, bài ca dang dở của đời tôi
Nỗi muộn phiền lay lắt của đời tôi
Tôi không đem được chút tán râm nào trên độ 
đường phiêu dạt
Tôi không đem lại chút tin cậy nào trong vòng tay giá buốt
Hỡi đôi mắt nâu mệt mỏi dịu dàng
Chúng mình lỡ tìm nhau ở một ga hoang
Những con tầu bỏ đi sang xứ khác

Lẽ nào em lại nguyện cầu cho riêng tôi hạnh phúc
Dù xót xa dù độ lượng thế nào
Ngơ ngác giữa cái cô đơn kiêu hãnh
Nét mực buồn xô lệch cả đời nhau

Lẽ nào tôi chỉ giành cho em bài ca thuở trước
Bài ca tôi đốt giữa đêm sâu
Tàn tro rắc xuống non xanh nước bạc
Non nước lặng lờ trong suốt niềm đau…

1988

MỘT ĐÊM XUÂN HÀ NỘI

Thưa tôi gié lúa Rồng Tiên
bước chân Giao Chỉ dạt bên Chiêm Thành
sông Hồng ướt áo tàn canh
ngàn năm thấm tháp ngọn ngành chửa khô.

Tôi về gõ cửa muôn xưa
một vong bản phía tiễn đưa nghìn trùng
một rồ dại giữa anh hùng
một vô danh giữa chập chùng tuổi tên.

Đêm nay người nhớ hay quên
tôi như linh mục tháo phên giáo đường
trời xanh vồi vội giá sương
tóc xanh bỗng cứ cuống cuồng trắng phau.

Hà Nội 21.03.2007

TÔ NHI A


Tô- nhi- a ơi, ngày xưa tôi yêu em
Nụ cười giữa tuyết trong
Lọn tóc mầu hạt dẻ
Tôi thầm gọi tên em từ cánh đồng Đông Á
Bên rạ rơm nhiệt đới nồng nàn

Em mở cửa nhón gót trên  đường hoa tử lan
Tôi hồi hộp cùng em
Dõi theo buổi sáng Nga đôi mắt xanh đẫm ướt
Đôi mắt ấy khó hiểu nhìn tôi cậu học trò thôn quê bước ra
trước giảng đường đại học
Phê phán em tiểu tư sản thị thành

Trang khoá luận xủng xoảng mở đầu bằng lập trường vô sản trung trinh
Những dầu mỡ ốc vít cu- roa vang rền mệnh đề mỹ học
Dưới cành liễu bên hồ em đọc sách
Chúng ta đặt giữa cuộc gặp nhau một tiếng thở dài

Tôi tìm cách  chứng thực lý lịch thành phần bần cố nông  man khai
Chạy chọt chính quyền địa phương xoá bỏ mọi liên hệ
xuất thân địa hào trí phú
Đành  lưu vong khỏi rộc gò hương hoả
Em  nhún vai kiêu hãnh bên trời

Em vẫn không chối từ cố đô Đại Nam trầm tư
mặc tưởng của tôi
Thư viện đêm giá rét
Khép nép cạnh Thực lục, Chính biên, Tiền biên,
Quốc triều hương khoa lục
Cạnh một người luôn nghĩ đến em, lại buộc phải
vạch vòi những tiểu thư cành vàng lá ngọc
Thiếu sắn lát mì sợi bo bo, thiếu quan điểm bùn lầy

Em nhíu mày  nhìn cuộc  phân tích cổ vũ những
quận chúa công nương quay ra đẩy ba gác
xích lô chăm gia súc trồng cây
Kiểm thảo mùi nước hoa hạ bệ giọng trữ tình quyền quý
Chiếc hài nàng Lọ Lem và đêm vũ hội
Thay bằng buổi  đấu tố  thét gào rầm rập tiếng dép râu

Em chật vật ghé theo phóc- ba- ga cà rịch cà tàng cuộc
diễn tập dưới vòm trời chữ nghĩa hanh hao
Xuống ruộng lý luận giáo điều lên bờ thực đơn bao cấp
Khẩu phần  sinh viên những “nước mắm đại dương”
những “canh toàn quốc”
Những chuyến nhồi nhét kinh hoàng trong tàu chợ, xe than

Em kín đáo  trao tôi chiếc chìa khoá bí ẩn khu vườn
hoa tử lan
Cố vượt lên mùa đông tàn tạ
Gìn giữ  một  áng mây  phiêu bồng  khung cửa sổ
xứ bạch dương
Cơn bão tuyết đi qua, còn lại  bóng sồi trên mặt hồ trong veo  lắng nghe đôi sếu đầu mùa đồng hành chung nhịp thở
Huế của sen hồ Tịnh Tâm của thông đồi Thiên An của trúc thôn Vỹ Dạ
Cứ thâm trầm thay mọi biện minh

Em lặng lẽ dõi về quê nhà tôi từng quá nhiều cuộc xâm lăng, quá nhiều phiến loạn quá nhiều hình tích  đạn bom
Nơi tôi thầm gọi tên em trong bi hùng lịch sử
Có một chiều Đông Á
Một lưng trâu tôi áp sách bên lòng
Em trỏ ngón tay chặn làn môi suýt véo von giữa
cuộc hẹn hò bằng hai từ đồng chí
Trong đôi mắt thăm thẳm xanh lọn tóc mầu hạt dẻ
Một thế giới yên hàn, một diệu vợi cảm thông

8- 2008


Thơ Nguyễn Thanh Mừng/ Tác giả gửi qua eMail NNB vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét