Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

Thơ Nguyễn Công Hoan


NGUYỄN CÔNG HOAN

(PHÚ YÊN)
.

VẦN THƠ VỀ MẸ
.
Tôi viết vần thơ từ đáy lòng của mẹ
Viết về mọi con sông …
Một bầu trời …
Và từng làn sóng bể
Tôi viết về dòng sữa ngọt ngào
Chảy ngang qua đời mẹ
Ngấm vào lòng con …
Hồng lên nhiều thế hệ
Ôi! Việt Nam có bao là người mẹ?
Người mẹ anh hùng
Lòng rộng lớn biển Đông
Làm sáng ngời lịch sử
Cả hôm nay và cả thuộc về quá khứ
Một giọt máu trong đời
Cũng dâng hiến nước non
Có mẹ già đã hy sinh ba-bốn đứa con
Nước mắt rơi sau ngày chiến thắng
Ơn nghĩa ngàn năm sâu nặng
Có câu thơ nào như lòng mẹ bao la
Có áng văn chương nào chói đỏ sắc hoa
Viết hết những trang đời của mẹ
Chiến tranh đi qua rót cạn thời tuổi trẻ
Sợi tóc nào nhuộm nắng phơi sương?
Nếp nhăn nào hằn lên những tình thương
Chằng chịt những con đường ra trận
Để hôm nay ta có mùa xuân hoa phấn
Trái chín ngọt lành thơm phức trang thơ
Mẹ Việt Nam Tổ quốc mãi phụng thờ
Là biểu tượng ngàn đời sau bất khuất
Công ơn mẹ như núi non cao chất ngất
Đất nước tự hào nhuộm đỏ những trang thơ.
.
ĐIỂM HẸN TRÊN CẦU
.
Anh chờ em không tính đếm thời gian
Con nước dưới sông hờn ghen giận dỗi
Sao tận trên trời thẹn thùng bối rối
Gió qua cầu mong ngóng đợi em sang
Trời về khuya còn lại mảnh trăng vàng
Anh thờ thẩn chờ em nơi phố vắng
Đứng trên cầu nhìn dòng sông im lặng
Vắng em rồi nước cũng chẳng buồn trôi
Không biết bây giờ em còn ở trong tôi
Hay theo bóng chim chiều về xứ mộng
Cuộc đời anh chỉ còn là khoảng trống
Biết bao giờ lấp hết nỗi nhân gian
Hàng cây xanh rũ bóng héo nghiêng tàn
Cầu chênh vêng tưởng chừng như ngắn lại
Em vui xứ người mình anh trống trải
Trăng trên cầu in mãi bóng em tôi
Tự trách mình sao phận bạc như vôi
Em đi xa không một lời từ biệt
Như bông quỳnh nở sai mùa trái tiết
Rượu thơ nào để ngắm ánh trăng đêm?
Đứng trên cầu anh chờ mãi bóng em!
.
BỐN MÙA GÁNH NẮNG
.
Mùa hè em gánh nắng lên
Mùa thu em quảy hai bên nắng vàng
Mùa đông tay xách, nách mang
Nửa gồng giá lạnh, nửa quàng gió rơi

Mùa xuân em hứng mưa trời
Tắm từng nhành lúa, lúa cười trổ bông
Giêng, hai lúa chín vàng đồng
Em ngồi đếm nắng, nắng hồng hôn em

Mặt trời đóng cửa, cài then
Hai vai gánh lúa, trăng chen đường về
Sáng bừng một góc trời quê
Bóng trăng theo bước em về đầy sân.
.
TRƯỚC NGHĨA TRANG
.
Trước nghĩa trang một vòm hoa sứ đỏ
Nắng lung linh chải chuốt sắc hương bay
Gió thì thầm rung nhẹ những hàng cây
Như ru ngủ bao tâm hồn đã khuất
Sáng nay nghe vọng từ trong lòng đất
Lời của bao liệt sĩ nhắn gọi về
Khi bình minh trải tia nắng đồng quê
Mùa thu nhuộm sắc vàng của nắng

Khắp không gian thanh bình và yên lặng
Chỉ thấy khói hương nghi ngút bầu trời
Nghe ân tình vọng gọi Tổ quốc ơi!
Xương máu đổ để tô hồng sắc đỏ

Để yên vui mỗi nhà và mỗi phố
Để trẻ thơ tíu tít được học hành
Đã qua rồi những ngày tháng chiến tranh
Đất nước ta đang vào mùa hội nhập

Nghe thì thầm từ trong lòng trái đất
Tiếng gọi về, tiếng của ông cha
Có mất đâu! Mà họ chỉ đi xa
Vẫn dõi theo từng chặng đường đổi mới

Linh hồn thiêng liêng ngày ngày mong đợi
Đất nước này sánh kịp với năm châu
Ân tình này Tổ quốc mãi ghi sâu
Để con cháu trên đường dài bước tiếp

Ơi! Các chị, các anh gương hào kiệt
Đem máu đào để đổi lấy tương lai
Muôn đời sau không một chút nhạt phai
Thơm sực nức như hương lài, hoa sứ

Sáu mươi năm trở thành thiên sử
Như câu thơ lắng đọng mãi lòng người
Như vườn xuân hoa lá mãi xanh tươi
Nơi anh nghỉ hương trầm bay thơm ngát

Anh nằm đó nghe gió ru, cây hát
Hoa bằng lăng nở tím một góc trời
Trăng khuya về buồn thả bóng chơi vơi
Anh yên nghỉ nơi vườn hoa công lý

Thơ viết vội gửi các anh hùng liệt sĩ
Dốc hết nguồn cảm hứng gửi về anh
Nơi mộ phần nằm gió mát trăng thanh
Hoa sứ đỏ tô thắm hồng ánh nguyệt.
.
ĐẤT- PHỐ VÀ HOA
.
Con phố nhỏ in dấu chân xưa
Bốn trăm năm đất ủ thành thơ
Thơ lại ủ trong từng thớ đất
Bóng thời gian, dòng đời cao chất ngất
Mây giăng phủ kín đường về
Nơi hoang vu khẽ tiếng chim ri
Nghe cú kêu đêm buồn da diết
Người mở đất mơ vầng trăng khuyết
Bước chân đi chằng chịt lối mòn
“Dấu mốc đầu tiên” hai chữ vàng son
Câu thơ chạm vào đất Phú
Câu thơ viết thế nào cho đủ?
Lắng nghe đất mới nảy mầm
Bốn trăm năm ta bước giữa mùa xuân
Cứ mỗi bước, mỗi lần ta lại nhớ
Hai tiếng Phú Yên trở thành muôn thuở
Phố mới tưng bừng quyện đất và thơ
Câu ca dao đậu dưới trăng mờ
Vần lục bát nhuộm hồng tháp cổ
Ta ngang qua từng góc vườn, nẻo phố
Nghe thì thầm đất gọi hồn thơ
Xuân Nhâm Thìn tưởng sống trong mơ
Găm chặt lòng … thương người mở đất
Con sông Ba ngày đêm tất bật
Rải phù sa trải kín ruộng đồng
Cho mùa vàng nặng hạt trĩu bông
Thơ cất cánh hòa cùng xuân đất nước
Vui xuân này nhớ bao mùa xuân trước
Đất- phố và thơ ghim chặt đáy lòng
.
.


THƠ NGUYỄN CÔNG HOAN
NGUYỄN VĂN HÒA- ĐỌC CHỌN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét