Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Thơ Đông Hà



ĐÔNG HÀ 

Tình yêu đấy. Chân thật và nồng nàn. Nhưng sao nghe xa xót một nỗi đơn côi... ( Ngô Minh giới thiệu)

GIÓ HỒNG

Tuổi thơ tôi có tên người
Đôi mắt nhung ướt nụ cười lẻ loi
Cõng thêm nắm gió mồ côi
Tôi đem thương nhớ ướm lời đẩy đưa

Bon chen bắt trúng trò đùa
Tình yêu tôi cũng lọc lừa chính tôi
Tưởng rằng nước chảy hoa trôi
Nào đâu ngỗ nghịch gió rơi đầy thềm

Xóc liều một quẻ xăm duyên
Ai ngờ hương khói cũng tiền định xưa
Trút chuông dỗi – động sân chùa
Du khách hoảng hốt trả bùa – sang sông

Tôi giờ cười nụ không công
Đò ngang không bãi chở lòng không neo
Thôi thì cơn gió có theo
Đành xin gả nốt kẻo heo may tình.

ĐÊM BÀN TAY

Buồn từ cái mộng hôm qua
Buồn lây sang tối mai ra cả người
Buồn xong rũ một trận cười
Buồn đơm mấy quả đi mời nhân gian.

Đêm nay vin gót lang thang
Đãi bôi một nẻo gió hoang vô thường
Buồn vui sấp ngửa đo lường
Buồn vui gieo quẻ âm dương lạ lùng

Đêm nay trở ngọn phù dung
Ngoài kia ai hát phí phung nỗi sầu
Dắt tay dỗ mộng qua cầu
Có con cá đớp một bầu rượu tăm

Đêm nay sủi bọt đăm đăm
Cạn ly uống trọn dấu đằm bàn tay
Rướn lòng gạn tỉnh mà say
Nấc lên ba tiếng cho hay nỗi mình.

Ca dao đứng đợi đầu đình
Ô hay buồn đã sang tình cuối sông
Đem lòng níu ngọn sầu đông
Rơi bên bãi vắng ba đồng một duyên.

Đêm nay rồi cũng đành quên
Buồn rơi xuống đất dội lên xanh trời
Buồn tênh đánh đổi một thời
Lang thang nhặt hết đêm đời gian truân

Buồn vòng trái đất mòn chân
Buồn đi ba bảy quẩn quanh tay người
Rũ tuôn định mệnh ra cười
Bàn tay năm ngón lại vời nhau đi…

TIỄN ĐƯA

Buồn từ ngọn gió sinh ra
Ai đem rải dưới thềm hoa nhà mình
Chao ôi, ngọn gió thất tình
Nỗi buồn phấp phỏng cũng hình như đau

Trăng giờ sáng tỏ mặt nhau
Những yêu thương cũng đổi màu dửng dưng
Lỡ tay đánh vãi nắm vừng
Lỡ duyên em nhặt đến chừng nào xong?

Một mình lạc bến long đong
Buồn kia đã nở thành bông u sầu

Tiễn đưa bóng cũ qua cầu
Tiễn luôn mình giữa cơi trầu chưa têm…

CHUÔNG GIÓ

Để vào đâu cho hết
Khi tiếng cười em vụn vỡ mất rồi
Đã cho nhau ngày đoạn tuyệt
Cơ hồ mắt đổ mồ hôi

Ngày anh vắng đất trời đành khất thực
Gió giang hồ rệu rã bước chân đi
Đã yêu nhau còn kể gì chuông ngọ
Kháo nhau đêm cổ thụ li bì

Nào ai dám giữ gì từ đó nữa
Cứ như sông tan lặng ngấn chân cầu
Để sớm ra xòe tay mời gió đậu
Chuyện hai người không viết nổi một câu…

TRÁI TIM NẰM NGHIÊNG

Em cắn trái tim em
ngọt ngào
cay đắng
trái tim im lặng…

Em cắn mảnh đời em
dịu dàng
sâu nặng
mảnh đời nằm nghiêng…

Trái tim thiêng liêng
oà khóc...
Thôi, đừng cắn nữa
sẽ chừa...
yêu.

TẬP TẦM VÔNG

Lẽ ra này
lẽ ra kia
Trăm cái lẽ ra…
chẳng thể nào khác được
Thế thì làm gì với trăm ngàn vết xước
Ngàn đêm chong trắng cả trái tim mình???

Có lẽ cần phải lặng im
Em lại nói những điều ồn ã thế
Lẽ ra em sẽ kể…

Đơn giản thế thôi mà sao em không thể
Con kiến bò qua dãy núi tầm vông
Bật cười tay có tay không…

ANH THƯƠNG EM BẰNG CHIỀU DÀI ĐẤT NƯỚC

Rơi xuống đi em cho bằng ngàn năm
Những vết tích đầy nỗi buồn nặng đầy sử sách
Anh sẽ đưa em qua những miền phế tích
Treo lên mắt mình nỗi triệu triệu đường vân

Máu chảy chưa em
Mà tim anh nồng men như buổi đưa mắt em qua hàng cây lá đỏ
Thuở ấy thơ cũng sống
Bằng tiếng người yêu gọi nhau lật cả chuyến đò

Một trăm năm không em
Một ngàn năm không em

Tuổi nào kết mây tuổi nào cầm gió
Anh đưa em đi cong cả chữ S thân thương này

Chuyến tàu đêm chùng chình anh hôn em mỗi nhịp đường ray oằn lên xóc
nảy
Mai sau ai qua nơi ấy
Vệt khắc tình chi hồ dễ còn lưu
Mà trong em trong anh vệt máu không nhàu
Để bài thơ đất nước vẫn hồng hào duyên nợ

Rơi xuống đi em
Trăm năm không sâu ngàn năm không mỏi
Anh thương em bằng chiều dài đất nước
Đi hết đường rồi ta sống lại trẻ thơ…

Mai này về gặp lại chốn quê
Đơn giản thôi em nhìn mẹ mình đội nón
Đội nắng mưa chở tảo tần ngắn gọn
Cho lúa cho đồng trổ ngát hương hoa

Những ngày này đọc Vũ nghe gió bay
Giọt hình hài mang hình đất nước
Anh và em hai chiều đất khác
Chỗ này thức rồi nơi ấy mới ngủ yên

Sách đọc gấp rồi lại trở dậy với nhau
Nghe mưa rơi thắm cờ Tổ quốc
Em ơi đừng khóc
Nước mắt anh vẫn chạy quanh hồn

Trái tim già nua chưa em
Mà sao tiếng còi tàu nghe mỏi mệt
Anh đã delete hàng trăm chuyến bay
Như lời xưa hẹn ước

Như Vũ ngày xưa đã khóc
Giờ chúng mình gõ phím
Mà nghe mưa gió bàng hoàng.

Thơ Đông Hà/ Ngô Minh đọc chọn giới thiệu
NNB vi tính,


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét