Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Thơ Lê Bá Duy/ lời bình: Trần Minh Thanh



                               VỌNG                                  

Mùa hạ nồng nàn đốt những cơn mưa
Không có  em
âm vọng thầm tiếng quốc
Tiếng quốc
vọng vào tim, tim nhói buốt
Vọng vào trăng,
trăng hao khuyết lạnh đồng.
Vọng vào lòng,
lòng thao thức chờ trông.
Vọng khoảng không,
khoảng không tím dần màu sắc

 Đêm
Đốt lên những vần thơ chờ đợi 
Lời xót xa yêu em nén trong anh
Hạt cỏ may
ẩn trong tà áo trắng
Như chút nắng
                                 Vọng vào lòng                                    
thắp hạnh phúc mong manh…

 LÊ BÁ DUY 

Lời bình: TRẦN MINH THANH 
Khi đứng trước núi đá, ta gọi rừng, núi vọng lại giọng ta đứt quãng. Khi đứng trước biển, ta gọi sóng tiếng vọng vang xa tản mác. Còn trước nỗi lòng không em trong “ Mùa hạ nồng nàn đốt những cơn mưa” nỗi lòng khắc khoải  đó vang vọng vào đâu ?
“…Không có  em âm vọng thầm tiếng quốc Tiếng quốc vọng vào tim, tim nhói buốtVọng vào trăng, trăng hao khuyết lạnh đồng.Vọng vào lòng, lòng thao thức chờ trông.Vọng khoảng không, khoảng không tím dần màu sắc…”
Không thanh âm , tiếng vọng thốt lên từ nỗi lòng đau đáu chờ trông. Tiếng vọng không có sự phản hồi nhưng lại kéo dài âm hưởng trong trái tim nhói buốt ,trong sự thao thức và tỏa ra không gian là tím dần màu sắc.
Khoan bàn về nghĩa mà chỉ dừng lại ở âm điệu. Một loạt âm trắc cuối câu sắc như những lát cắt vào tâm trạng. Tiếng quốc đêm hè không em  sao cô đơn khắc khoải đến vậy. Tiếng quốc vang lên xao xác “ năm canh máu chảy đêm hè vắng”. Không phải hồn Thục Đế mà là hồn anh , vọng ra từ nỗi lòng kiếm tìm  khắc khoải. “Vọng vào lòng ,lòng thao thức chờ trông” , vọng lên mặt trăng làm trăng   “lạnh giá hơi đồng”  tỏa ra không gian làm “không gian tím dần màu sắc” . Khoảng không gian tím hay nỗi đợi chờ tím ? Nỗi niềm tỏa ra tím cả đất trời ! Tím thủy chung , tím chờ đợi ,tím u buồn đổ nát nên thơ.. Màu tím thiên nhiên biến thành màu của tâm trạng. Tiếng vọng không thanh âm nhưng được nhuộm màu tím biếc . Mùa hạ không chỉ đốt những cơn mưa ,thắp lửa trên hoa phượng mà còn nóng bỏng nồng nàn trong tiếng vọng tâm  linh. Em ở đâu trong thời gian ? trong  không gian ? trong nỗi nhớ cháy lòng của ta? Không có em ta nhìn đâu cũng chỉ thấy cô đơn lạnh giá. Đem nỗi cô đơn vào đêm  ta       
          
                                    “ … đốt lên những vần thơ chờ đợi
                                    Lời xót xa yêu em nén trong anh
                                    Hạt cỏ may ẩn trong tà áo trắng
                                    Vọng vào lòng thắp hạnh phúc mong manh”.

Cỏ may; từng sợi cỏ nhỏ sắc như những chiếc kim bé xíu ẩn trong tà áo như lời yêu vướng vào trái tim nhoi nhói. Lời yêu em ta cứ nén trong lòng như những gai cỏ may xước tim. Em ở đâu để “ hạt cỏ may ẩn trong tà áo trắng”  . Ở nơi đó có ngọn cỏ nào vướng áo lối em về ? Tất cả đều mong manh ! Tiếng vọng của lòng đi đến tận  cùng của lòng yêu thương rồi dừng lại ở cuối bài như tiếng thở dài xa xót .
Nếu tình cảm  ở phần đầu bài thơ nồng nàn nóng đốt như lửa thì ở phần cuối bài thơ dịu dàng như nước. Yêu em ta nguyện làm cỏ may vướng áo lối em về nhưng em có biết ? Tình yêu đó có thực nhưng biết đâu chỉ là tiếng “ vọng” . Dẫu ta có đem hết cả mùa hạ về để “đốt  vần thơ chờ đợi” thắp ngọn lửa lòng thì hạnh phúc vẫn mong manh .
Tôi  đã từng nghe tiếng vọng của chính mình trên vách đá, trong tiếng sóng biển vang xa nhưng chưa lần nào tôi bâng khuâng suy nghĩ nhiều như nghe tiếng  vọng sâu thẳm  trong bài thơ  “Vọng ” của tác giả Lê Bá Duy như lần này !
Trần Minh Thanh (Hội viên Hội VHNT Kiên Giang)
.
Lế Bá Duy gửi bài qua eMail
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét