Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

Du Tử Lê/ Thơ Linh Vũ hay



DU TỬ LÊ,


THƠ LINH VŨ HAY,

NHỮNG NHÁT CUỐC CẢM-XÚC-TRÍ TUỆ (BẤT NGỜ,)
XẮN SÂU ĐẤT KHÔ VÀ, SỎI, ĐÁ.
 
.
Đêm nằm nghe biển gọi về
luồn tay con sóng vỗ về cát êm
nhớ em đèn giữa miếu đền
đổ ta ánh sáng gập ghềnh chiếu chăn
gãy đêm cắn vỡ vầng trăng
cho em một nửa mòn lằn dao đau
nghiêng đời một chén tình sầu
anh moi quả đất tìm sâu chỗ buồn
Rồi đêm. Nằm nghe biển khóc
mùi cỏ sương ngọt ướt tóc em dài
lần thương. Chút đời còn sót lại
co hồn đau sóng vỗ mái đêm đen.
Đó là toàn thể bài Vỗ Sóng Cuối Tay Em, bài thơ mở vào (hay mở tới,) những chân trời thi ca gập ghềnh nắng, gió mang tên Linh Vũ.
Tôi rất muốn trích dẫn, chỉ một đôi câu trong bài thơ vừa kể. Nhưng, không thể. Tôi không biết điều gì, hấp lực vô hình nào, đã xô đẩy tôi đến điểm dứt; chỗ trắng xóa, bài thơ? Tôi cũng không hiểu điều gì, hấp lực vô hình nào, đã khiến tôi ngỡ ngàng, nuối tiếc, khi bài thơ chấm dứt? Phải chăng khả năng liên tưởng, nhân cách hóa một cách táo bạo, mạnh mẽ, vạm vỡ và, giầu có của đời thơ Linh Vũ, đã cho tôi cảm tưởng đường tên bay còn hút, thẳm trời, xa? Phải chăng, ngay tự những dòng thơ thứ nhất của thi phẩm Phía Sau Nỗi Buồn, Linh Vũ đã khẳng định, đã đẽo,  khắc quyết liệt bản sắc thi sĩ, những dấu vết nhận dạng văn chương cho chính ông - - Điều cá nhân tôi không hề chờ đợi.
Tôi không biết (và, cũng không thấy cần thiết phải biết,) Linh Vũ làm thơ từ bao giờ. Tôi không biết (và, cũng không cần thiết phải biết,) Phía Sau Nỗi Buồn là thi phẩm thứ mấy của ông. Điều tôi biết (một cách hạnh phúc,) là, Linh Vũ có nhiều bài thơ hay. Những câu thơ bất ngờ, như những rung động ngày càng hiếm hoi, thiệt thòi cho chúng ta; trước một nhan sắc có được chiều sâu, vực thẳm; cùng, đỉnh ngọn, núi cao.
Tôi thí dụ:
......
môi của nắng hôn gót hồng vốn lạ
mênh mang chiều anh thở khát khao
có một ngày em loài chim dại
ngậm cọng cỏ buồn quanh quẩn. Rất quen
em muốn gọi một lần hóa kiếp
nhưng vai gầy không rụng nổi cánh buồn vui
ta cố theo em bẻ thời gian cong lại
tìm chỗ hoang đường dấu ngày thơ dại
chỗ em treo ta trên thang cầu tiền kiếp
nơi hẹn một lần chưa nói được tình yêu
Thì em. Tìm một ngày rất cũ
trên môi em hay trên tóc anh già.
(.......)
Hoặc nữa:
Uống cốc rượu. Ta mang tình xuống phố
tưởng tay em vồn vã một mùa xuân
vành môi đỏ ngọt đầy trong đáy cốc
anh cạn chén đời, cạn mắt em trong.
(......)
Ba mươi năm. Tiếng âm buồn. Sám hối
em vác dỗi hờn thả xuống sông tôi
Bão táp bốn mùa đẩy xô. Lưu lạc
Cắn nụ cười buồn tôi khóc trên môi.
Tôi có thể trích dẫn ở đây, nhiều, thêm nhiều những câu thơ mang đầy tính Linh Vũ;, hay những nét nhận dạng một chân dung thơ, một đời thơ vạm vỡ ngôn ngữ của ông... Nhưng, điều đó, mặt nào khác, vô tình, tôi đã cướp mất phần rung động, quyền khám phá cần phải được trân trọng, của độc giả. Vì thế, tôi xin được nén, giữ lại những hân hoan nghiệp duyên bắt gặp, trong thơ Linh Vũ.  Thay vào đó, tôi xin được ngỏ lời cảm ơn ông - Cách nói đã lâu, tôi không còn dùng nữa, sau khi nó bị nhiều người dùng lại một cách tùy tiện và, ngớ ngẩn, đôi khi. Sau nhiều năm, hôm nay, tôi thấy tôi không có một chọn lựa nào khác hơn, cảm ơn Linh Vũ, cảm ơn người Thi Sĩ (viết hoa,) đã cho tôi, những dòng thơ, như những nhát cuốc cảm-xúc-trí-tuệ (bất ngờ,) xắn vỡ đất khô và, sỏi, đá.
Du Tử Lê
(Calif. Oct. 06.)

Tác giả gửi bài qua eMail
NNB vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét