Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Thơ Gió Phương Nam



Gió Phương Nam



Tình Yêu

Lúc em biết gọi tên anh
Là khi biển chẳng còn xanh một mình
Cỏ hoa cũng đắm ân tình
Núi sông cũng biết tượng hình trong nhau

Vui buồn, hạnh phúc, khổ đau
Núi cao ngồi dỗ sông sâu yếu mềm
Như ngày bồi đắp cho đêm
Tình yêu bồi đắp cho em trọn đầy

 Riêng tặng nỗi buồn

Có một dòng nước mắt
chảy ngang qua nỗi buồn
có giấc mơ đi lạc
hóa thân vào giọt sương

đó là lần mây khóc
chiều không che nổi chiều
Biển dắt màu nắng khác
bước qua thời biển yêu.
.
Hồi âm người về từ CaLi

Hẹn Sài Gòn, em không lên đâu
hẹn xa…mới tỏ hết nông sâu
nhớ chưa tan hết…Cali tuyết
bỗng Bạc Liêu mưa…ướt mái đầu

Hẹn một lần em không lên đâu
sông trôi ra biển, nước qua cầu
Cali chưa gặp làm sao nhớ
sợ tuyết tan rồi, lạc mất nhau

Lục Bát đố vui

Đố anh nỗi nhớ ở đâu?
Ở môi. ở mắt ở đầu ở… tay?
Ở đêm hay ở ban ngày
Ở trên sợi tóc? Lông mày… Lông mi
Nói ra cũng thấy hơi kì
Giữa câu lục bát có gì biết không?


Thơ Gió Phương Nam
Nguồn: Trannhuong.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét