Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Thơ Vũ Văn Đoàn


VŨ VĂN ĐOÀN
Đt 01658 887 447
 
Sự Giằng xé cô đơn
Tặng Tâm Hồn
1
Như trang giấy trắng, ngày mới bắt đầu khi tôi viết những vần thơ. Ngày sẽ
là đêm sâu nếu tôi viết những vần thơ kết thúc. Tôi căng mình để sống nên tôi viết
những vần thơ bắt đầu. Tương lai là những vần thơ bắt đầu xếp chồng lên nhau.
Để không đơn điệu, tôi vẽ những chiếc lá xanh, ngày mới là mùa xuân, tôi đắm mình
trong muôn sắc.
Tôi viết tiếp dòng thơ nguệch ngoạc, ngày mới là con đường khó đi, con đường dẫn
về miền đất hứa.
Tôi vẽ thêm những chiếc lá vàng, ngày mới là mùa thu, tôi lạc trong vườn trăng vàng
khắt.
Trong tích tắc suy nghĩ, ngày lọt vào kẽ đêm.
2
Chiều mùa đông, tôi nghĩ mình nên kinh doanh thứ gì đó. Tôi mở ngân hàng vui.
Nhiều quả phụ, nhiều người thất tình, nhiều người thành đạt, nhiều trẻ mồ côi, nhiều
người đói khổ, một nhà thơ, rất ít nhà sư, rất ít linh mục góp cổ phần.
Không lâu sau, ngân hàng vui phá sản, đồng đô la buồn lại lên ngôi.
3
Trên vỉa hè, với ly trà nóng, tôi quan sát mọi thứ. Chiều cuối thu se lạnh, tất cả
khoác lên mình một màu huyền nhung.
Không khác gì, tôi cũng vậy: Mang khuôn mặt buồn và hồ nghi.
Rời khỏi quán nước, tôi mang thêm một khuôn mặt lạnh.
4
Ngày nọ, tôi phản bội chính mình. Tôi dẫn tôi vào rừng sâu trong đêm đen nhức. Tôi
đi bằng cảm giác. Tôi vấp ngã. Tôi nằm soài trên đám lá mục lạnh sương.
Bình minh lên, tôi thức giấc, cả khu rừng xám ngắc, đám lá mục dưới chân tôi tàn rã,
lún sụt. Tôi dẫn tôi về.
Vừa ra khỏi khu rừng, tôi dẫn tôi quay trở lại. Ánh sáng bắt đầu rủn ra, tan chảy bầu
trời.
5
Thời gian thật vô nghĩa với tôi bởi tôi không tìm thấy sự bình yên và sạch trong của
tâm hồn khi thời gian trôi qua.
Mỗi tối tôi thường trau chuốt mình bằng ý nghĩa rỗng không. Nhưng tiếc thay, sự ích
kỷ của màn đêm chỉ cho tôi bằng lòng trong giây lát.
Vì vậy trong giấc ngủ, tôi lại trau chuốt mình bằng giấc mơ rỗng không.
6
Thuở ấy, mỗi chiều tôi thường ra bờ cát biển. Dầm chân dưới sóng, tôi xây những lâu
đài cát. Những lâu đài không có ở trần gian.
Theo bước chân của sóng, chiều trốn vào ốc đảo. Nhờ ánh sáng của trăng, tôi miệt
mài xây lâu đài cát. Tôi quên người Mẹ yêu thương, qua màn trăng mỏng, Mẹ tìm tôi.
Đến bên tôi, Mẹ mỉm cười đứng đợi, Mẹ bảo: “Chú thợ xây của Mẹ, hãy làm nốt
công việc của mình”. Nhìn Mẹ, tôi thấy Đất Nước bằng pha lê.
7
Đã nhiều ngày, tôi thả mình vào thế giới chỉ biết đến lời cầu nguyện. Hàng đêm,
nhìn bầu trời đầy sao, tôi lại cầu an cho mình. Những ngôi sao sinh ra còn gì quyến rũ
hơn những lời cầu nguyện.
Phía xa kia bầu trời, bản sao tôi đang buồn vì những lời cầu nguyện.
Đêm nữa lại đến, bầu trời vắng những vì sao.
Đêm ấy, nơi miếu hoang quạnh quẽ, tôi nằm mộng mình là chú chim.
Đêm ấy, nơi miếu hoang quạnh quẽ, tôi nằm mộng chú chim là tôi.
Đêm ấy, nơi miếu hoang quạnh quẽ, tôi đi tìm chú chim.
10
Anh bạn ạ, xin hãy nghe tôi. Anh chán ghét cuộc sống này, anh không tin một ai.
Vậy bản thân anh thì sao?
Anh rít nỗi buồn cùng tiếng gió cuối thu ảm đạm. Ánh trăng gãy găm vào đôi mắt
anh những ảo tưởng. Nhưng anh không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mặc anh trong căn phòng cô đơn, tôi ra ngắm bình minh ló rạng. Những tia nắng đầu
tiên nảy trên cành me xanh biếc.
Thôi nhìn những tia nắng, tôi vào căn phòng cô đơn. Lúc này, cũng như tôi, qua ô
cửa, anh nhìn những tia nắng đầu tiên nảy trên cành me xanh biếc.
11
Để có giấc mơ đẹp, tôi mỉm cười trước khi đi ngủ. Thế giới bao la bắt đầu tràn ngập
trong tôi.
Tôi bắt đầu nghe được nhịp thở chiếc lá. Chiếc lá nằm giữa cuốn vở màu xanh lơ.
Giật mình, tôi ném chiếc lá. Vầng trăng thay chiếc lá nằm giữa cuốn vở màu xanh lơ.
12
Buổi sáng trong veo nên đôi mắt dung hòa tất cả. Qua tấm gương vừa lòng bàn tay,
tôi có riêng một khoảng trời. Tôi có riêng tiếng chim không ngừng hót, cỏ cây xanh
bất tận.
Bất chợt tôi làm vỡ chiếc gương để bầu trời chia ra nhiều khoảng.
Nhiều khoảng trời ấy sâu thăm thẳm trong đôi mắt thăm thẳm sâu.
13
Trên bãi cát, em lặng lẽ đi theo dấu chân mặt trời để lại.
Khi chiều đến, chú chim choi cồng kềnh trong trang phục màu nâu đất, em lặng lẽ đi
sau chú chim.
Đêm đến, em lặng lẽ đi tìm dấu chân tôi.
14
Trên phố, vầng trăng như nàng dâu trong đêm tân hôn bạc nhược. Lát nữa nàng là
giọt rượu cuối cùng. Lát nữa nàng là hương hoa cuối cùng. Nhưng nàng không biết
mình là chuỗi hạt đêm.
Nàng thoát xiêm y trải lên mình tấm vải trắng mỏng tang lạnh gió. Nàng thiếp ngủ.
Nhiều thế kỷ trôi qua, nàng vẫn ngủ.
Nhiều thế kỷ trôi qua, nụ cười bạc phếch vẫn giữ trên môi nàng.
16
Ngày vừa tàn, đêm đắc ý nói: “Mọi thứ lại thuộc về ta. Sự hồi sinh đã chấm dứt”.
Tôi lang thang nhặt sợi trăng nhấm nháp. Đêm lại bảo tôi là tên hành khất cuối cùng
của trần gian.
Tôi chạy ra cánh đồng không gió. Nhiều mầm cây rỉ tai tôi bảo: “Đừng sợ, màn đêm
sẽ qua mau thôi”.
Tôi gồng mình im lặng, ngày bắt đầu vỡ ra.
18
Tôi nhìn em không phải vì đẹp. Tôi nhìn em để tập rượt sự cô đơn.
Ánh mắt tôi không phải là ánh nhìn. Nó là suy nghĩ xiêu vẹo không bình an.
Cái chớp mắt của tôi cũng vậy. Nó không mang một ý nghĩa nào ngoài chỉ cho em
biết: Tôi đang cố vượt qua chính mình.
19
Tôi nói những lời không cần thiết với em nhưng lại cần thiết với tôi.
Những lời cần thiết không có cánh.
Em nói những lời cần thiết với tôi nhưng lại không cần thiết với em.
Những lời cần thiết có cánh.
20
Để thỏa mãn chính mình, tôi làm theo bản năng. Để gần hơn với Chúa, tôi thường
xưng tội.
Trước mọi người, tôi cố tạo ra sự khác biệt. Trước Chúa, tôi cố tỏ ra là con chiên
ngoan đạo.
Đêm qua, trong giờ tĩnh tâm, Chúa cau có vì tôi làm phiền.
21
Cứ ồn ào hỡi những chú chim. Sáng nay ta chỉ cần có vậy.
Bằng mối giao cảm đặc biệt, chú chim đầu đàn hỏi tôi: “Ngày trước anh không thích
tiếng chim ư”.
Cứ ồn ào hỡi những chú chim. Sáng nay, chỉ sáng nay thôi ta mới cần tiếng chim.
Chú chim đến gần tôi hơn rồi chắp cánh bay đi. Chú để lại lời nhắn: “Ngày mai anh
lại nghe chúng tôi hót nhé”.
Cứ ồn ào hỡi những chú chim. Sáng nay, chỉ sáng nay thôi ta mới tồn tại.
22
Nhiều ngày tôi như kẻ mất hồn. Tôi đi tìm ai đó không tồn tại để tâm sự.
Đi giữa chiều đông lạnh, tôi tìm được nhiều người không tồn tại nhưng không ai nói
với tôi một lời.
Không nản lòng, tôi cứ đi tìm. Tôi gặp lại những người không tồn tại lúc trước nhưng
lần này họ dừng lại trò chuyện với tôi. Một người trong số họ nói: “Chúng tôi đang đi
tìm một thế giới không có những người như anh và chúng tôi”.
Im lặng, họ đi vào tôi.
23
Nhìn đàn chim tung cánh, tôi sực nhớ mình từng đánh mất giấc mơ.
Nhìn đàn chim tung cánh, tôi sực nhớ giấc mơ từng bị tôi săn tìm.
Tôi khăn gói niềm tin ít ỏi đi tìm lại giấc mơ.
Nhìn đàn chim tung cánh, tôi sực quên giấc mơ tên gì.
24
Đêm không trăng, tôi tìm trăng. Nhiều tôi nghĩ tôi đang tìm mồ giữa chốn thiên
đường.
Trời bắt đầu mưa. Mưa đặc hạt. Nhưng tôi không dừng lại. Tôi gặp được vầng trăng
dưới vết trăng mùa trước.
Đêm không trăng, tôi tìm trăng. Nhiều tôi biết đêm nào cũng trăng.
25
Tôi sợ lời thách đố của suy nghĩ. Tôi căm ghét nhiều thứ vượt ngoài khả năng.
Đã đến lúc tôi nên căm ghét chính mình. Đã đến lúc tôi không được hình dung tôi.
Đã đến lúc tôi phải thay tâm hồn.
26
Một ngày không bình yên, mọi thứ trở nên sợ hãi. Tôi và quỷ dữ trên con thuyền bơi
giữa đại dương mênh mông.
Nhiều ngày trôi qua, tôi không biết tôi đã chết, tôi cũng không biết tôi đang tồn tại.
nhưng tôi biết tôi không biết tôi là tôi.
Nhiều ngày nữa trôi qua, con thuyền chìm giữa lòng tay.
27
Bình minh lên, tôi làm mọi thứ để xứng mình là một sinh linh của sự sống. Ngắt
bông hoa dẻ, tôi thả trên sóng biển mênh mông.
Nhìn cánh hoa nhỏ nhất, tôi biết tôi đã chết. Nhìn tôi đã chết, tôi biết tôi đang tồn tại.
Bình minh qua, tất cả đều không biết bình minh đã lên.
28
Tôi không ngại khi nói tôi là kẻ trây lười, nhút nhát. Thời gian qua, tôi đã đánh mất
nhiều thứ khác tôi. Tôi không xứng để sống nốt quãng đời còn lại.
Sáng nay tôi đấu giá chính mình, giá trị tôi không đủ để tôi tồn tại.
29
Tôi không dám chắc tôi tin sự thật. Tôi không dám chắc tôi đang tồn tại.
Có người bảo tôi luôn sợ mọi thứ. Đêm qua tôi mất ngủ để nghĩ về mình.
Nửa đêm con quỷ từ tôi đi ra.
30
Tôi bắt đầu ghét sự thật vì sự thật sẽ giết chết giấc mộng đời tôi.
Trên phố, tôi hình dung mình là sọt rác. Qua ô cửa, đứa trẻ chăm chú nhìn tôi.
Tôi bắt đầu hình dung mình là đứa trẻ kia, nhưng tôi không sao hình dung nổi đứa
trẻ kia là tôi được.
Trên phố, tôi bắt đầu ghét sự hình dung.
31
Chỉ có một chú chim sáng nay cất tiếng hót. Chỉ có mình tôi hiểu chú chim đang nói
gì.
Thế tôi hiểu gì về tiếng chim kia? Thế tôi biết gì về tiếng chim cô độc đó?
Tôi biết mình đang cần mẫn khám phá điều gì đó. Tôi biết mình đang hưởng hoan
lạc quá tầm thường.
Tôi bắt mình nên quên mọi thứ bằng cách nghĩ về thế giới bên kia. Nhưng ở thế giới
bên kia tôi vẫn mang tiếng chim cô độc đó.
Ruổi rong đi đâu nữa?
Này tôi ơi, hãy nhìn qua khe hở vàng rỗng. Nơi ấy, thinh không đang mục ruỗng.
Ruổi rong đi đâu nữa?
Này tôi ơi, hãy nhắm mắt lại. Bởi sẽ không còn nơi nào nữa để nhìn.
33
Đã qua rồi những ngày tôi chết. Những ngày tôi sống trong ảo ảnh nhưng lại là tôi.
Những ngày ấy, tôi rắp tâm chiếm đoạt vũ trụ. Vũ trụ gồng mình phá nát tôi.
Đã đến những ngày mầm tôi
Mọc từ tôi chết.
34
Tôi hết cách tập làm Người. Tôi để tôi tự do.
Tôi không còn nhớ lời Phật dạy. Cả Chúa và Khổng Tử đều vô nghĩa với tôi.
Tôi mang bản chất Người của tôi thả vào im lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi gọi tôi là Người.
35
Khi không còn cảm xúc với cuộc đời này nữa, tôi không biết tôi sống để làm gì.
Mỗi ngày tôi chết đi một ít và tôi nên như vậy. Tôi nên chết dần để cái chết sẽ đến
mau hơn. Cái chết sẽ đến trước hồi kết của Tâm Hồn.
Trước khi chết, tôi không mong mình là gì cả. Bởi tôi biết sự trường tồn không là
vĩnh cữu. Bởi tôi biết tôi đâu vượt qua được sự vô cùng của không gian.
Tôi sẽ chết. Cái chết thật tự nhiên đến với một sinh linh của sự sống: Tôi có mặt trên
cõi đời này và giờ tôi sẽ ra đi mãi mãi.
Tôi nằm trong chiếc áo quan. Như mọi người, tôi được chôn cất cẩn thận nhưng tôi
ghét điều đó. Tôi cần tự do ngay cả khi tôi chết. Hãy thả tôi trên sông hay đặt tôi trên
sa mạc.
Tôi đã ở thế giới bên kia, những tưởng tự do sẽ theo tôi đi cùng. Nhưng không, tôi
đang bị quản thúc bởi các linh hồn.
Tôi sẽ chết. Cái chết sẽ đến trước hồi kết của Tâm Hồn.
36
Đã lâu tôi chưa trở lại là người khác tôi.
Chiều ấy mặt trời lồng trăng mỏng. Sự trở lại là người khác tôi mới vô nghĩa làm
sao. Tôi bắt đầu đốt cảm giác vì lo sợ.
Cũng vì lo sợ, tôi tự sát bằng mảnh thời gian.
37
Thử gieo ít muộn phiền lên cát. Tôi chăm chắm nhìn muộn phiền bung nở. Không
một mùi thơm nhưng sặc sụa mùi đêm hắc ám.
Tôi vục tay vào cát. Cát len lỏi. Muộn phiền bắt đầu có mùi thơm.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nằm trên cát, tôi chờ được biến mất.
38
Muốn đặt chân lên mặt trời. Mọi người đều nói: “Ước muốn của kẻ điên”.
Muốn cầm chân em đi dạo. Em bực mình nói: “Anh điên mất rồi”.
Muốn nhiều thứ, nhiều thứ khác thường. Muốn nhiều thứ, nhiều thứ chỉ có khi chết
rồi.
Muốn được là tôi. Nhưng là tôi trong mơ.
39
Thành phố được cho là văn hiến này, tôi đang sống. Tôi đi một lượt khắp thành
phố: Cái nhìn người này chen lấn cái nhìn người kia. Tôi tìm một góc khuất để được
là tôi nhưng vô ích.
Tôi bắt gặp một người quen. Người ấy và tôi đều nói là đã nhiều lần gặp nhau
trong mơ. Hai chúng tôi khoác vai nhau đi vào trung tâm thành phố. Gần đến nơi, tôi
nói: “Tôi vừa rời khỏi nơi này”. Người ấy nhắm mắt, nói: “Tôi cũng vậy”.
Chúng tôi lại khoác vai nhau đi. Phía trước là nơi nào, cả hai đều không biết. Chỉ
biết rằng, xung quanh chúng tôi là những người muôn năm cũ. Họ cũng khoác vai
nhau đi. Nhưng không biết về hướng nào.
40
“Thưa Mẹ, tương lai của mẹ là gì”. Mẹ bảo: “Tương lai của con là tương lai của
Mẹ”.
“Thưa Mẹ, con không hiểu”. Mẹ bảo: “Khi nào lớn, con sẽ hiểu”.
“Mẹ ơi, con lớn thật rồi”. Mẹ bảo: “Con còn bé lắm”
“Thế khi nào con mới lớn, thưa Mẹ”. Mẹ bảo: “Không khi nào cả”.
“Thưa Mẹ, thế tương lai của con là gì”. Mẹ bảo: “Là nụ cười của Mẹ trước lúc đi
xa”.
41
Trời đã sáng lúc nào, tôi không biết. Thật vô tâm, ngay cả chính mình, tôi cũng
không biết là đang tồn tại.
Tôi quăng quật Tâm Tồn ở nhiều nơi. Và nhiều nơi ấy là những xó xỉnh hôi hám, sặc
mùi bản năng.
Vì vậy, mỗi đêm trăng, tôi lại rửa tâm hồn mình. Cứ như vậy, Tâm Hồn tôi là Tâm
Hồn trăng.
42
Tôi đi đây. Đi đây. Đừng đợi tôi. Đợi làm gì? Mọi người hãy trở về ngôi nhà của
mình.
Tôi đi đây. Tôi đi đến ngôi nhà không có người ở. Nơi ấy có nhiều kỷ niệm của tôi.
Những kỷ niệm có từ kiếp trước. Bấy giờ tôi làm con ngựa hoang.
Mọi người hãy trở về ngôi nhà của mình. Tôi đi đây. Đi đây. Tôi lại làm con ngựa
hoang.
43
“Tôi hôm nay” đã chết. Chết thật rồi. Cái chết không nhẹ nhàng chút nào. Thậm chí
còn mang đầy thương tích.
Tôi găm mình vào tiếng chim. Mỗi lần gió, tôi lại vơi đi ít nhiều.
44
Đã lâu, tôi ươm mầm tôi trong bóng tối.
Mầm tôi mỗi ngày mỗi lớn. Những nhánh ích kỷ và đau buồn cứ thế mọc ra.
Vậy mà có rất nhiều người cầu mong nó thành cây tôi.
45
Đừng đổ lỗi cho thơ bởi ta không còn Tâm Hồn như xưa để hòa điệu cùng nó. Đừng
đổ lỗi cho thơ.
Những bài thơ từ Tâm Hồn đẹp như những ban mai không bao giờ tắt. Đừng đổ lỗi
cho thơ.
Hôm nay, tôi cuống quýt giữ lại những gì có thể bằng thơ. Tôi biết chỉ có cảm xúc
đẹp mới thành thơ: dù là nỗi buồn hay ẩn ức.
Đừng đổ lỗi cho thơ. Lỗi do ta. Ta bị lỗi Tâm Hồn.
46
Buổi sáng nơi thôn dã này, ngoài bức tranh thiên nhiên thôn dã nào cũng có, tôi thấy
một điều thú vị.
Điều thú vị đó là gì ? Nó có bằng tình yêu không ?
Điều thú vị đó là. Đó là…
Tôi sẽ nói ra ngay bây giờ thôi. Nhưng trước khi nói tôi sẽ nói điều này, điều đơn giản
thôi.
Điều đơn giản đó là gì ? Nó có bằng tình yêu không ?
Điều đơn giản đó là ? Đó là…
Buổi sáng nơi thôn dã này.
47
Từ nay tôi chỉ viết về em. Viết đến khi nào tôi chết. Thật sáo rỗng. Thật huênh hoang.
Ngôn ngữ viết về em đã hết. Nhưng mỗi ngày cảm xúc về em càng mãnh liệt. Tôi
phải đến một thế giới khác thôi. Ở đó tôi sẽ có ngôn ngữ mới. Nhưng không lâu ngôn
ngữ mới sẽ hết.
Tôi lại đến một thế giới khác.
48
Buổi trưa sắp đến. Trưa cuối đông. Trưa hôm nay đã bớt lạnh. Tôi ra biển nhìn chân
trời xa xăm.
Mấy con thuyền đi lại như những mảng trời bong ra. Sự di chuyển quá êm của nắng
không thể vẽ nên một bức tranh như nó từng tồn tại.
Không nhìn chân trời xa xăm nữa, tôi nhìn những con sóng. Có gì đó không ổn lắm.
Tôi thấy sợ.
Buổi trưa đã đến. Tôi đi tìm nơi không có bầu trời.
49
Tôi biến cuộc đời tôi thành bông hoa tím.
Bông hoa tím ư?
Là bông hoa tím.
Tôi không đơn giản như vậy đâu. Tôi là bông hoa biến màu. Nhưng rồi tôi cũng bị
ong bướm ngự trị thôi.
Tôi biến cuộc đời tôi thành khói mây. Tôi tan. Nhưng rồi tôi cũng bị hư vô ngự trị
thôi.
Tôi sẽ đơn giản như màn đêm. Nhưng rồi tôi cũng bị trăng sao ngự trị.
50
Kể từ đây đêm sẽ tê lại. Và ban mai không bao giờ thức giấc.
Tôi đã có nhiều suy nghĩ tối tăm như vậy. Không biết khi chết tôi có bỏ suy nghĩ tối
tăm kia không ?
Tôi đi về phía biển. Và tôi nhặt được xác mặt trời.
51
Tôi đi vào khu nghĩa địa. Tiếng chuông nhà thờ còn vang vọng bên tai nhưng những
linh hồn thì cần tiếng khóc.
Tôi quẩn quanh bên một ngôi mộ. Linh hồn từ ngôi mộ thoát ra và quẩn quanh bên
tôi.
Từ lâu tôi cũng là ngôi mộ. Ngôi mộ của con tim.
52
Họ được gì sau cuộc ồn ào vô ích.
Họ không biết rằng một người trong số họ luôn khác biệt về tư duy. Một người trong
số họ luôn ảo tưởng sẽ chiến thắng thời gian. Với tham vọng đó, một người trong số
họ đã khước từ tình yêu.
Tình cờ đêm nọ, một người trong số họ cảm thấy cần tình yêu. Nhưng sáng mai, một
người trong số họ lại khước từ tình yêu.
Để được đau khổ.
53
Di sản của tôi để lại là những con chữ. Nó được kết tinh từ cái nhìn, hành động và
năng lực vượt qua chính mình.
Những con chữ tôi viết ra liệu có thấu suốt mọi thời đại. Có thể tôi quan tâm đến
điều đó nhưng thật vô nghĩa nếu tôi chỉ biết sống để nghĩ về nó.
Sáng nay thêm nhiều con chữ ra đời nhưng người khai sinh không phải là tôi.

.

Thơ Vũ Văn Đoàn/ Bài gửi qua eMail/ nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét