Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Thơ Lương Ngọc Châu


LƯƠNG NGỌC CHÂU

Phường Phú Thạnh,TP Tuy Hòa,tỉnh Phú Yên.
Số ĐT : 0979850170

BÓNG TRĂNG LỐI NHỎ

Lối nhỏ tình xưa có một thời.
Trăng vàng nghiêng bóng bóng chung đôi.
Áo ta vờn áo em trong gió
hai mái tóc mềm cũng một thôi.

Lối nhỏ tình non vẫn đi về
Gót mềm tóc dấu nón bài thơ
Gió lay nhẹ áo cài hoa rụng
Rằng bảo cùng em giữ câu thề.

Lối nhỏ một hôm bỗng thầm thì
báo người con gái sắp vu quy
Ánh trăng rũ lá màu ly biệt
Sương xuống lạnh mềm trên khoé mi.

Rồi bước chân dài trên tháng năm
Lối nhỏ mờ theo dấu bụi trần
Áo trắng ngã màu màu sương gió
Đôi mắt thẩn thờ ở xa xăm.

Lối cũ nay về có còn đâu.
Vầng trăng lẻ bóng lặn cúi đầu
Lá vàng níu lại buồn chân bước
Nhung nhớ trải đầy nhói lòng đau.

Trăng hỡi chờ ta nhắn một lời
nếu người con gái có về chơi
Bóng trăng hôn giúp,trên làn tóc
cài cánh hoa rơi .Dẫu muộn rồi.


CHỢ HOA

Lốc cốc trên xe bò
Hoa theo người xuống phố
Bỏ lại mảnh vườn quê
Mang sắc hương đến chợ.
Điểm tô phiên chợ đời.

Hoa đến từ khắp nơi
Trăm màu cùng đua sắc
Người dập dìu dạo chơi
Xem hoa rồi ngã giá
Cùng nói cười tươi vui.

Phận hoa theo chân người
Trên bàn tay kẻ chợ
Trong tiếng cười lả lơi.
Đâu có là duyên nợ
Đẹp lòng một chút thôi.

Kiếp hoa thoáng mây trôi
Vì mùa xuân mời gọi
Chịu người đời mua vui
Phấn hương đâu là lỗi.
Để đời chịu phai phôi.

Tết Nhâm thìn 2012


CHUYỆN NGƯỜI HÁT RONG
"Tôi chỉ là một tên hát rong đi qua miền đất này để hát lên
những linh cảm của mình về những giấc mơ đời hư ảo..."
T.C.S


Có gã hát rong phiêu lãng trên đời
Đem lời ca kể chuyện phận con người
Dành trọn trái tim yêu tình cháy bỏng
Khao khát muôn loài thương nhau để sống
Xin hoà bình thay thù hận chiến tranh
Xin mãi yêu quên phụ bạc nhân tình
Gọi nắng mùa đông gọi mưa mùa hạ
Gọi ngày đem vui vai gầy đày đoạ
Ru ngủ người tình tình mãi lả lơi
Ru đến ngàn năm ru tận ngàn đời
Mơ chuyện cỏ cây thác ghềnh đá sỏi
Mơ áng mây trời gió ngàn rong ruổi
Làm kiếp con người ngày tháng vui chơi.
Rồi một ngày .
Một ngày trong cơn mộng mị chơi vơi
Lời ca hoá thân vào đất đâm chồi
Dưới bóng mát con người vang tiếng hát
Nối vòng tay trao ân tình khao khát
Gã hát rong như thiên sứ về trời
Đất mẹ an lành dừng bước nghỉ ngơi
Thôi giang hồ một thời chân vội vã.
Thôi cung đàn thôi mảnh đời vay trả
Hai tay xuôi im mười ngón tay gầy
Gió thì thào hoà nhịp giữa cỏ cây
Lẫn côn trùng buông tiếng đàn rỉ rả
Thân nhẹ nhàng quên đi câu từ giã
Trở về cát bụi - Cát bụi là ta
Và gã hát rong đã trở về nhà


Thơ Lương Ngọc Châu/ Tác giả gửi bài qua eMail/
  NNB vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét