Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

Thơ Đinh Văn Hồng


ĐINH VĂN HỒNG

(Quảng Ngãi)


DÒNG SÔNG HẸN
.
Xuân về ước hẹn em ơi
Chờ ngày  phượng đỏ thắm nơi duyên đầu
Bên nhau mắt sóng nhịp cầu
Một lời ước hẹn một bầu nhớ thương
Điệu hò bả trạo vấn vương
Vệ Giang xanh thẳm ruộng nương đôi bờ
Anh về hồn cứ ngu ngơ
Duyên quê vẫy gọi câu thơ ân tình
Triền đê một giấc mộng chìm
Khắc vào nỗi nhớ con tim từng giờ
Nắng vàng nhả những câu thơ
Vén rèm mi khẽ đợi chờ tiếng oanh

Thả hồn, hồn cứ loanh quanh
Nửa treo trên ngọn xanh xanh bầu trời
Nửa còn ở lại bến đời
Bồng bềnh theo những nụ cười của em


THÁNG BA VỀ
.
Chạm vào tháng ba
thổn thức
Hoa gạo đỏ, lối nhỏ ngập ngừng
Cơn mưa đầu mùa mấy hạt tượng trưng
Tháng ba tưng bừng
Sót lại một vùng thương nhớ
Con gió mộng mơ
Khát khao về miền sơn cước
Dòng sông Trà không lội ngược lên núi
Cứ tuột ra biển cả mênh mông
Tháng ba về đau đáu nhớ con sông
Hai dòng chảy vẫn cứ bồi cứ lở
Để tháng ba bỡ ngỡ
Âm thầm với bài thơ dang dở
Viết về em
Cô giáo vùng cao
Giọng nói ngọt ngào
Ơ...này chim Chơ-rao
Thi nhau cùng cô cất tiếng gọi mùa
Giàng ơi! Mưa lưa thưa không thấm tình vào đất
Tháng ba này ngây ngất men say
Ché rượu cần nồng cay
Bay bổng
Thả những bước chân tư lự
Đếm từng khắc tháng ba
Hồn thi sĩ lệ nhòa
Đỏ như màu hoa gạo
Và con gió xôn xao cùng bài thơ viết dở.


TRẦM MẶC TRƯỚC THỜI GIAN
.
Ngàn năm rêu phong
Trần mình cho nước xiết
đá vẫn mải miết
tìm riêng mình một giấc mơ
Lang thang bên suối
nhờ con nước chảy xuôi
tình cờ nhận ra
đời người như đá
gan lỳ trước thời gian
Đã một thời – hoang mang
sống phiêu bồng, lãng đãng
chẳng buồn vui
và…ngậm ngùi
chôn vùi tuổi trẻ
Giật mình…
tóc đôi phần đốm bạc
một thời khao khát đã trôi
còn lại mình tôi
bên bờ suối vắng
long lanh tia nắng
chợt nhận ra…
Đá và Người vẫn khác nhau.


CÂU THƠ TRONG TIẾNG LÒNG TRĂN TRỞ
.

Biển như vỡ toang
rì rào xôn xao
khát khao bên nhau đếm từng con sóng xô bờ
đếm thời gian đợi chờ, gặp gỡ

Người mơ thời gian dừng lại
mình hối thúc quay nhanh
tình tự trong thời khắc mong manh
không để dành, dâng hiến
những cơn gió biển
quất vào thực tại...buồn, vui

Mặt trời cặm cụi
lên xuống theo từng nhịp thở
dãy đá ngu ngơ trân mình cho sóng vỗ
phố biển thờ ơ... mối tình chớm nở

Bên vỉa hè ai đánh rơi câu thơ trong tiếng lòng trăn trở
cả dãy núi đổ nghiêng về biển không có gì chống đỡ
chỉ có tình yêu mênh mông bỡ ngỡ
trước hai kẻ tình si cần mẫn tìm trong vỏ ốc

tù...u... tù...u...thổn thức!


EM VỀ NƠI ẤY
.
Dẫu biết rằng em đi về nơi ấy
Chẳng êm đềm như ước mộng hôm qua
Anh dang tay như níu kéo nhành hoa
Vẫn sợ chia lìa cành non héo gẫy

Ngày tháng trôi những gì ta đã thấy
Chẳng nhẹ nhàng như những bước chân qua
Hằn trong ta những vệt xước sâu xa
Không nông cạn chốn đời đầy cạm bẫy

Anh ghi lại bóng hình người thuở ấy
Điệp khúc chân mây se sắt nỗi buồn
Em đi đi dẫu chớp bể mưa nguồn
Phía ấy xa xôi ai nào đã thấy

Nỗi buồn dâng tím ngắt mảng mây chiều
Sót lại ven đường một nụ dã quỳ
Dù mưa gió vẫn vàng tươi suy nghĩ
Vẫn bừng lên một màu sáng tình yêu
.
Đinh Văn Hồng
.
Thơ  Đinh Văn Hồng gửi qua eMail/

  HXH đọc chọn giới thiệu





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét