Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

Thơ Trần Ngọc Anh



TRẦN NGỌC ANH


LÝ NGƯỜI MÈO

Cô giáo người miền xuôi
Lên vùng cao dạy học
Tuổi xuân vèo vèo trôi
Giữa núi rừng heo hút
Không có tiền đút lót
Bao giờ được chuyển vùng ?
Tuổi "hăm" vừa qua hết
Tuổi "băm" ào sau lưng !
Chợt một hôm trưởng phòng
Kinh ngạc, tròn xoe mắt:
Bụng cô giáo lùm lùm
- Ái chà chà, gay thật!
Trưởng phòng vừa hắt hơi
Toàn trường lên co giật
Hội đồng họp liên hồi
Nghị quyết ra cấp tập:
- Phải kỷ luật, kỷ luật
Kẻ "giáo" ít, "dục" nhiều!
Cô giáo bước liêu xiêu
Nước mắt hòa nước mắt...
Có chàng trai chân đất
Người con của núi rừng
Lưng gài con dao sắc
Đến trước mặt trưởng phòng:
- Mày hãy nghe tao hỏi:
Giết người có tội không?
Trưởng phòng cười ung dung:
- Giết người là trọng tội!
- Nếu giết người có tội
Làm ra người thì sao?
Cái lý người Mèo tao
Hẳn là mày phải biết
Cô giáo cần đứa con
Lẽ nào tao lại tiếc
Không tham ô Nhà nước
Chẳng ăn cắp của ai
Tao rút tự trong người
Tao tặng cho cô giáo !
Trưởng phòng cười mếu máo
Đứng cúi đầu, chắp tay:
- Miệng người Mèo nói phải
Lý sự thật là hay
Từ nay tao xin hứa
Tao sẽ làm theo mày.
.
XOAY VÀ CHẲNG XOAY
.
Quả đất tròn, quay tròn
Một vòng quay sắp khép
Khắp Bộ- Sở- Ban- Ngành
Lại xoay tròn tổng kết
Những quả bóng căng tròn
Xoay tròn quanh bàn tiệc
Những cái lưỡi rất dẹt
Cũng biết  múa và xoay
Phong bì như cánh bướm
Hối hả bay và xoay...
Mọi thứ đều xoay tít
Mà tại sao thế này:
Giữa công viên con trẻ
Cái đu tròn chẳng quay ?
.
GIÁO RỞM
.
Ăn sư ở phạm đã lâu
Tôi thành giáo rởm từ đầu tới chân
Đồng lương rởm chẳng đủ ăn
Nên chi cái áo cái quần rởm theo
Căn nhà rởm đứng liêu xiêu
Nhà chị Dậu cái chuồng heo nặng mùi
Tơ hơ chẳng líp chẳng đùi
Cái xe đạp rởm nằm chui góc nhà
Ngày xuân cơm rởm dọn ra
Năm Gà chẳng có con ga trên mầm
Cái giường rởm chẳng ai nằm
Đêm nghe tiếng mọt nghiến răng kẽo kè
Trường xa sớm tối đi về
Một tấm thân rởm xác ve hao gầy
Đang đi nghe tiếng chào thầy
Học trò rởm đứng một bầy lao nhao
Mai sau ơi hỡi mai sau
Cái gì rởm nữa "lấy đầu mà tương"...
.

GIÁO GIÀU GIÁO NGHÈO
.
Giáo ơi kêu khổ làm chi
Khổ trong thiên hạ ai bì giáo viên
Giáo nghèo là sự đương nhiên
Nay tôi xin kể những tên giáo giàu:
Giáo gì họ với Chí Phèo
Ấy phường giáo mác vua liều xưa nay
Tưởng rằng liều chẳng ăn ai
Mà giờ lắm kẻ nên ngài vênh vang
Giáo gì "giáo" giảm "dục" tăng
Ấy ông giáo dạy các nàng mát-xa
"Thoắt trông nhờn nhợt màu da"
Ăm ắp cây chỉ, đẫy đà hầu bao
Giáo gì miệng nói thao thao
Ấy ông giáo huấn mũ cao áo dài
Suốt đời ông chỉ một bài
Dăm câu khẩu hiệu ông sài quanh năm
Giáo huấn, Giáo mát, Giáo mác, Giáo đâm
Ba giáo giàu giao hợp đẻ hàng trăm giáo nghèo!
.
Thơ Trần Ngọc Anh/ NAT đọc chọn
NNB vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét