Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Chùm thơ 2 của Vũ Bình Lục



“NHỚ NGƯỜI XƯA”-CHÙM II
THƠ VŨ BÌNH LỤC


ĐÊM CUỐI CÙNG HÀN MẶC TỬ

Hàn nằm đây
dưới kia biển lặng
Quy Nhơn gọi người về sống nốt quãng đời tươi

Hơn hai mươi xuân, số phận mong manh
tài hoa cháy đến tận cùng sức lửa
đêm cuối cùng Hàn nôn nao gọi mẹ
tiếng yêu
tiếng hờn
tiếng hú…vỡ trời xanh!

Sao không là mãi mãi tuổi hoa niên
vụt tắt một ngôi sao rực sáng
đêm nay trăng Quy Hòa rưng rưng biển lệ
nhợt nhạt buồn chảy nghẽn lối người đi
phút giã từ thế giới đớn đau chi
linh hồn ấy cô đơn mênh mông tuyệt vọng
nửa chừng xuân sao Hàn chẳng sống
trái tim điên náo động cả Thiên đàng!
mà bây giờ Hàn nằm hát với trăng
vi vút gió vườn xưa nhòa lối cũ
đêm cuối cùng ứa thơ Hàn Mặc Tử
thi sĩ ngàn đời
chỉ chết với trăng thôi!...


THỨC CÙNG LÀNG VŨ ĐẠI

Mãn tiết hè, đêm nay sáng trăng
trăng sì sụp bờ sông, lếnh lang vườn chuối
ai như Thị Nở mơ màng dưới trăng
ai như Chí Phèo ngụp lặn trong cặp đùi người tình
bỗng dưng vớ được
mây là màn
ánh trăng là chiếu
nghiến ngấu tiếng phì phò những kẻ chưa bao giờ được yêu

Hình như có tiếng thở dài cô Ba nhà cụ Bá
đang trằn trọc canh thâu
lại như có tiếng cụ Bá nhà cô Ba
đang thườn thượt thở dài
miếng tình thì ngon mà không sao nhá được
muốn trai tơ như thằng canh điền
ghét lắm cái thằng canh điền trai tơ
lại muốn cường quyền
lại muốn nhiều tiền
chó thế!

Binh Chức vượt biển từ Mác-xây đôn đả về làng
trút cơn ghen nồng nã vào má vào mông
con vợ lẳng lơ hư đốn của mình
trút cơn giận ngọt ngào vào cái hầu bao ông Lý
mất và được
thắng với thua
hào kiệt với ươn hèn
quẩn quanh trong be rượu
thế mà đau!...

đành hanh con vàng nhà lão Hạc
buồn bã buông vài tiếng sủa trăng suông
anh giáo làng đói bụng không sao ngủ được
dở chứng dở nết khua khoắng làm thơ
câu ngày tám
vần tháng ba
hình như anh Chí chửi cha đứa nào?...

VŨ TRỌNG PHỤNG,
KHOẢNH KHẮC VĂN CHƯƠNG

Hơn hai mươi xuân
chừng ấy đủ nhiều rồi
trái tim Đan-cô vụt chớp thành giông tố
một đời văn
mấy ai giành số đỏ
Vũ đứng một mình đối diện với liêu trai!

Ngòi bút yêu đời
văn chẳng giống ai
phảng phất tiếng cười chan nước mắt
ai biết đêm xanh ngọn đèn trong gác chật
Vũ nhả hồn nhấn chữ gọi trăng lên?
mà không đâu
Vũ sống hồn đỗ quyên
nhỏ từng giọt máu hồng phơi nắng hạ
ngột ngạt trời
ngột ngạt mùi người xa lạ
Hà thành tốc lên son phấn góc trần ai…

Rồi đêm sẽ tàn
rồi sẽ ban mai
Vũ quệt nốt miếng màu bức tranh cạm bẫy
văn là người ư?
nếu không là Vũ
lấy ai vác đá vá trời
ngăn thiên hạ vỡ đê đây?


NGÀY XUÂN,
ĐI TÌM XUÂN TÓC ĐỎ

Hắn đấy!
chà, cái thằng Xuân tóc đỏ
sao mà Đạo Chích (*)
sao mà vĩ nhân…

Hắn có mặt ở khắp nơi
hắn đấy!
không có hắn thì Hà thành sẽ ra sao
quý bà quý cô buồn đến chết
chà! Cái thời lếu láo
sinh một anh đốc-tờ
chà! Cái thời chó đểu (**)
Đạo Chích thành vĩ nhân (!)

Tôi đi khắp Hàng Đào Đồng Xuân
xem hắn ngồi tiệm cháo lòng hay đang diễn thuyết
chà! Cái thằng nhanh tay nhanh mắt
chui trong cái cặp học trò

Bây giờ hắn làm mưa làm gió
khiến mấy chàng mặt trắng phải đau đầu
ở đâu? Hỡi Xuân tóc đỏ
hãy cho ta hởi một câu:
Đạo Chích và thần thánh
khác nhau như thế nào?

(*): Kẻ trộm nooie tiếng ở Trung Quốc thời cổ đại
(**): Chữ của Vũ Trọng Phụng trong “Số Đỏ”


TIỄN AQ RA PHÁP TRƯỜNG

Đứng trong cũi tử tù diễu phố
AQ ra pháp trường
thiên hạ chật bên đường hò reo chửi bới
có người hô: AQ muôn năm vĩ đại!
thế là sao?...
Ừ thì chết có gì đâu
“sật” một cái là xong
nhưng chẳng biết vì sao chúng nó lại chém mình?
cái đầu rơi rồi, lưỡi cong hay thẳng?
chúng nó chém mình
là chém bố nó đấy thôi (!)

Ừ thì “sật một cái là xong”
có chi mà phải sợ
đã không có vợ
lại không có nhà
tứ cố vô thân chết cũng ra ma
thì hát lên nào, hát lên một tiếng
lấp đi nỗi buồn, xua đi nỗi sợ
chẳng biết Vú Ngò có nhớ ta không?
chẳng biết làng Mùi có hiểu ta không?
thì cứ hát lên, hát lên tiếng nữa
mai sau con cháu ai người xót xa
mai sau con cháu ai người nhớ ta…

Thương thay AQ một đời giun dế
lên đoạn đầu đài hiên ngang đáo để
muôn xưa Hảo Hán cũng đến thế thôi (!)

Vô vàn cái chết không ai luận bàn
lời AQ hát tím bầm thế gian
máu phun lên trời cong như dấu hỏi
thương thay AQ
lòng buồn mênh mang…


LÃO TỬ

Phẩy tay áo, Tiên sinh vào núi
gẩy khúc đàn rừng suối vô vi
vô vi trắng cả xuân thì
thương ai thắc thỏm đường đi lối về

Lòng nặng nỗi thương người đến thế
trí vì đời lo việc muôn sau
muôn sau, đời vẫn bể dâu
người Tiên vắt áo cưỡi trâu về trời!

.
Thơ Vũ Bình Lục/ Tác giả gửi bài qua eMail
NNB vi tính giới thiệu



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét