Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Thơ Nguyễn Minh Khiêm

 
 
NGUYỄN MINH KHIÊM
Yên Trung. Yên Định. Thanh Hoá
ĐT : 0164 8381555.

Gai

Chẳng nhẽ gai không muốn làm gai nữa?
Sướng gì cả đời không ra lộc
Sướng gì cả đời mang khuôn mặt nhọn hoắt
Sướng gì cả đời chỉ gây những nỗi đau

Sướng gi đến con sâu cũng oán
Mọi lưỡi dao nhắm tới đầu tiên
Như nguyên nhân gây ra chết chóc
Thường trực trên miệng người nguyền rủa

Cây vươn lên chót vót trời xanh tỏa cành tỏa tán
Sẽ ra sao nếu chẳng có gai
Sẽ ra sao nếu gai không cứng và sắc
Sẽ ra sao nếu gai cũng được nâng niu trong những lục bình

Lộc cứ biếc lá cứ xanh cho mọi loài chim đến hót
Hoa cứ lộng lẫy sắc hương cho mọi nốt nhạc phải rung ngân
Quả cứ chín thơm lừng bàn thờ lễ hội
Gai sẵn sàng chịu mọi nỗi đau.
.
8.5.2012


Hoa lau


Quất sự nõn nà vào gió
Tả tơi đến tận cùng với mùa xuân
Gieo vãi sự trinh bạch vào hoang dã
Muôn sau cứ thế trắng ngần.

Chẳng màng tưởng một cái tên nào khác
Trọn kiếp là hoa lau
Trắng cho những câu thơ phải chán nản
Những câu thơ tự già cỗi, bạc đầu.

Nhẹ tênh đi vào cõi khác
Bung mình ra để thăng hoa
 Không đợi cắm vào lục bình để thành tên tuổi
Biết làm gì để tự đi xa.

2003
 

Tiễn

Cứ để bóng hình ở lại
Em về cho kịp đường xa
Cứ để mắt buồn ở lại
Anh nuôi…Đừng sợ bóng gìa.

Tiễn người, con đê cong lắm
Hoàng hôn vỡ tím cả chiều
Chắc là trai đi rửa ngọc
Đánh rơi nhuốm đỏ màu yêu.

Anh đem cả dòng sông hứng
Sóng vào, sóng lại hắt ra
Bóng người trong từng hạt cát
Trai đi tìm ngọc, trai già!


7-2001

Chim yến làm tổ

Khi chim yến chắt máu mình làm tổ
Nơi tận cùng vách đảo giữa trùng khơi
Yến chỉ nghĩ giữa sóng thần bão tố
Phải có riêng một tổ ấm cho đời.

Dẫu nhỏ bé cũng là máu thịt
Yến xây nên khát vọng riêng mình
Chẳng hề nghĩ so cùng ai kiểu dáng
Chỉ muốn tự do được hót giữa trời xanh.

Con chim nhỏ suốt một đời lặng lẽ
Muốn giấu đi những gian khổ nhọc nhằn
Yến đâu biết  caí nhỏ nhoi mình có
Đã hoá thành quà tặng cả thế gian.

1987
 

Rễ

Rễ lầm lũi trong đất
Không phải để biết đất mấy tầng sâu
Rễ lam lũ, cực nhọc và đen đúa
Vì tầm cao trên đầu.

Khi cây chưa chạm tới mây biếc
Chưa là nơi ca hót của những loài chim
Thì dẫu phải xuyên qua bao tầng đất đá
Rễ vẫn đi tìm.

Có thể ai đó đã nghe lá hát
Đã nghe từ hoa , từ quả mùi hương
Nhưng với cây, bài ca đích thực
Là từ rễ cất lên.

2002

Chớp

Xé trời ra mà sáng
Không lưu chi dấu tích hình hài
Thiên nhiên là bà đỡ
Mây gió đầu thai.

Chẳng giữ chỗ nào trong trời đất
Chẳng tạo dáng cây đa, mái đình
Như ngàn tia máu vỡ
Vẽ nên diện mạo mình.

Xuất hiện trong khoảnh khắc
Làm biến dạng bầu trời
Không bàn tay nào có thể nắm giữ
Đời là chớp. Vậy thôi.

2005

Si

Cứ tưởng si sẽ đánh mất mình
Giữ sao được khi đời buông thả thế ?
Trước gió trăng tướp mình ra làm rễ
Hoá thành tơ, thành sợi để mà rung.


Cứ tưởng đời si sẽ hoá hư không
Chẳng mực thước, chẳng mẫu hình nào cả!
Trăm cây mọc sinh trăm dáng lạ
Chậm rãi thành cổ thụ nghìn năm.

Sóng

Cứ mặc sóng trào tuôn những dồn nén thẳm sâu
Cứ mặc sóng được tận cùng nức nở
Cứ mặc sóng được tận cùng bật vỡ
Vỡ như không có thể nhận ra mình.

Sóng biết làm gì để tự hồi sinh
Cả những khi đớn đau, tàn khốc
Cả những khi tưởng chỉ là tiếng khóc
Nơi góc khuất đá ngầm, nơi buốt lạnh khơi xa.

Sóng hiểu mình từ lúc sóng sinh ra
Hưởng và cho, và những gì phải trả
Một đời sóng đã làm nghiêng biển cả
Đến tàn hơi sóng vẫn ngẩng cao đầu.

Em ơi em, từ lúc trao nhau
Em đã nhận về mình ngọn sóng
Một câu thơ,- Một trái tim biển động
Một đại dương kiêu hùng,- Một mảnh vỡ là anh.

2006
 
Đọc đời mình trên lá

Tôi đã đọc đời mình trên lá
Người nâng niu lộc biếc mùa xuân
Người hóng mát dưới trưa mùa hạ
Người gom về đốt lửa sưởi mùa đông.

Tôi đã đọc đời mình trên lá
Lúc non tơ óng ánh bình minh
Lúc rách nát gió vò, bão quật
Lúc cao xanh, lúc về đất vô hình.

Tôi đã đọc đời mình trên lá
Có thể khổng lồ, có thể bé li ti
Dẫu tồn tại một giây vẫn tươi niềm kiêu hãnh
Đã sinh ra chẳng sợ sức mạnh gì.

2007
 

Cổ thụ

Không biết mình mấy chục người ôm
Không biết bóng mình trùm rộng, hẹp
Không biết mình nghìn năm tuổi…

Da thịt bọc kín những vết xẹo
Xanh rờn cùng gió mưa
Lúc nào lộc cũng tươi như đời mới bắt đầu.

Hoa cứ dâng hương sắc về phía nắng
Quả cứ thơm về phía đợi gieo mầm
Chim làm tổ phía sau giông bão
Những vết thương trong ruột thành trầm.

Kẻ giản đơn đo cây bằng thước tấc
Cắt da thịt cây để đếm vòng đời
Nghiền hoa quả tính độ đường, độ muối
Cây lặng im miền cành gãy, lá rơi.

2007

Sông

Một đời sinh ra để chảy
Băng qua tất cả mọi thác ghềnh
Một khát vọng mang theo như định mệnh
Một nét trời sinh không cưỡng nổi mình.

Tên tuổi thế nào cũng do thiên hạ đặt
Tầm cỡ ra sao cũng thiên hạ luận bàn
Mình một lối mở vào trời đất
Mong toả tràn màu mỡ khắp thế gian.

Nhiều lúc, chẳng kịp nhận ra những gì
đã cuốn theo ngọn sóng
Và những gì để lại ở đôi bờ
Có thể đó là xác một cánh buồm gào thét
Cũng có thể, đó là lộc biếc một câu thơ.

Đầu nguồn thế, và cuối nguồn vẫn thế
Vẫn sục sôi khát vọng ban đầu
Nếu không bị biển cả kia chặn lại
Không biết đời sông sẽ kết thúc ở đâu ?

1999


Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài qua eMail NNB vi tính giới thiệu 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét