Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

Thơ Lê Huy Quang

Lê Huy Quang
               
CHÂN DUNG

1.
Mọi thứ tưởng tượng đều hết linh thiêng
Em là mẩu tin hằng ngày
                    quán nước chè năm xu đầu phố.
Anh nhặt và anh nghe
từ tay này anh chuyển em sang tay kia
Anh nói
- Em là con toán bất động sản
Anh giải tìm trong lãng quên!


Em là phin cà phê pha đêm,
Em nhỏ giọt vào mắt anh nóng bỏng
Em nhỏ giọt vào tay anh sóng sánh


Ta nhỏ giọt
                  giọt giọt
                                vào nhau


2.
Em ơi đêm nay hãy tẩm quất cho anh
mỗi
      đốt
            xương
                         anh 
                                em rút lên trần nhà
                                                               cao vót
Em ngồi ngang lưng anh em ve vuốt
cho vơi nỗi nhọc nhằn



rồi cuối cùng một phút thảnh thơi hơn
Em yêu anh gánh thêm đòn tội nợ


Anh làm con nợ thời gian…………….


3.
Bệnh già đến với anh sớm lắm em ơi
kết quả bốn mùa rong chơi  phố
Anh không đội mũ
phơi tóc khét màu mưa đông nắng hè
Anh không quyền yêu em, em còn sạch quá


Hai mươi năm sau
                             Em làm đàn bà góa
Anh sẽ đến tìm em
Anh sẽ đến vào đêm sập cửa
phần con ta nuôi chung không cần đổi họ
Ta ôm ấp mối tình tang


Anh lang thang em
Anh xanh xao em
Anh mi ni em

Đêm về
            Anh
                     tiết canh
Em…………………………………………..


THÓI QUEN ?

Thói quen đố kỵ bạn bè
Cả đời khom lưng quỳ gối.

Thói quen trắng đen cơ hội,

Miệng Nam mô, bụng bồ dao găm.

Thói quen dối trá quanh năm
,
La liếm nụ cười xu nịnh.

Thói quen nghĩ mình quan trọng
,
“Ghế trên ngồi tót sỗ sàng”.
Thói quen coi người như rác,

Của mình cái gì cũng sang.

Thói quen suốt đời lười nhác,

Cả cái bắt tay vô cảm vô hồn.


BÓI KIỀU


1.
đêm nào qua đây
trên trái đất này
thế kỷ nào qua đây
trên trái đất này

ơi những bàn tay dệt đời vô danh.

2.
tôi thu mình bói một trang Kiều
ngẫm nghĩ về những đâu từ bốn chân giường
bốn ngàn năm tiếng trẻ ra đời tiếp nối
em
hoài ảo ảnh

tôi đong những vơi đầy cho em đi qua nơi này
tôi đọc em nghe câu Kiều
mùa qua đông ầm òa
em trần mình phù sa.

3.
tôi đi từ đầu nhà này sang đầu nhà kia
nghe đài hát bài ca cuối năm
một cái hôn nở ra giữa hai trang sách
tôi nhìn em
bằng con mắt người nội trợ đảm đang
tôi kiên nhẫn nghe nàng Kiều thánh thót cung đàn

buông mành em
góc giường khuya quê leo lét
bói một trang Kiều nguôi nhớ thi nhân.


NGUYỆN CẦU

Tôi làm dây chuyền thánh giá Giê- Su
                              dọc em vòng ngực ngày ngày,
Tôi thỏa thuê ngắm nhìn em hợp pháp.

Tôi biết thế rồi ngực em trang nghiêm không vết tích
Nơi nhất hạng cơ thể đàn bà
Nơi trong ngọc trắng ngà
Hai giọt long lanh
                chảy đều hai dòng sữa.

Tôi ký sinh trùng dọc thể xác em,
Tôi hóa mặt trời giữa nấc ngực đêm.


SIÊU THỰC

Trăng đầu tháng đông dần
                                   ngơ ngẩn
                                             một nét bay
ngậm nửa miệng cười dấu mùa mưa bão


Tôi làm gió dệt trăng thay áo
lần áo lót mình em..................................
       

SÁNG GA

                
cái đói dồn về ga
chúng mình thì như thế
hoa phong lan vẫn nở
trời lên xanh cao hơn

thôi nói nữa thêm buồn
điều tiên tri nhảm nhí
ta và em vô nghĩa
trong làn điệu hôn dài

thân cò run chơi vơi
bốn ngàn năm lặn lội
trắng một chùm dấu hỏi
ném vào hư vô

chúng mình lề thói cũ
thôi nói nữa làm gì?
giữa trời ga sấp ngửa
nên còn đưa nhau đi.


MƯA


Mưa dài hai vòng tay
Mưa dài hai vòng quay
Mưa dài đi vô lối

Mưa dài mua mùa bay.

Mưa dài mua mùa say
Mưa dài loa qua ngày
Mưa dài em không nói

Ta dài mùa khóc mướn thương vay.


 THANH ÂM

1.
Tôi lay dậy nhiều thanh âm
Phía bên kia bức tường sám hối
Mắt tôi nối nối
Đường đất trời ngang tay 
Đêm nay là bao nhiêu đây?
Tôi nguyện cầu dấu mẹ

Tôi nguyện cầu những trắng mong manh.

2.
Em pi- a- nô
Trường âm nhạc Việt Nam,
Đối diện nhà thờ Cửa Bắc.
Đêm đêm
                                          Anh
                                   Hè
                         Em
             Vụng
Trộm
Qua thanh âm khe cửa lọt xuống đường


Chỗ anh đứng lâu ngày
              lõm
            xuống
Thụ thai người gác cổng
              thức
          canh em !!!
         
            
XÓM CA


hễ trở trời
muỗi bay vào từ bùn ao cỏ dại
trăng trắng liềm cao
nước vòng chậm rãi


xóm ngủ rồi
xóm trắng sương đông


em ngủ rồi
em thay lần lót trắng………….

    
CHỢ ĐẦU Ô 

Từ chợ đầu ô tôi biết rất gần,
Vành trăng đỏ theo về trong mắt.

Tôi bán tôi đi buồn vui cóp nhặt,
Em bất ngờ cơn đông bắc nửa đêm.

Tôi tự họa tôi treo dọc vỉa thềm,
Em trải mặt mình sạp hàng phơi nắng.

Tôi sát trùng tôi quét đi bụi bặm,
Em lau mình che mặt ngồi im.

Những góc mòn kéo chợ đầu ô vô tận,
Con đường
                 ra trận
                              cả nước
                                             hành quân. 


CỬA BIỂN

Cứ như về không đâu
Một bào thai xa lạ
Gác tôi gió chờ mở cửa
Vào đi em…

Đã lâu rồi chưa quên
Bên những lề dang dở
Mặt ta đầy bụi vở

Sẫm sương say cửa biển gọi buồm…


KHOẢNH TRỜI XA

Người tôi tin cuối cùng là khoảnh trời xa
Đất ôm hai bàn chân như luận tội
Mỗi năm qua đi ta vẫn vòng dấu hỏi
Cái khoảnh trời này còn sáng nữa không em ?


     BỐ CỤC

1.
Tôi ngầm mắt em
thoải thoải khóc
     đêm không đèn
     những bàn tay lạ

     Chập chờn thong thả
     một vòng mây bay
     tóc em đầy lá
     chén tràn men say

2.
Bến ấy bến này
ao nắng chia hai
trắng quê mở mùa giông bão

những vạt áo
tan vào cho nhau…


ĐẦU Ô CHUYỂN GIÓ

Trời chuyển gió nên đầu ô vội vã
Lạnh ngang đầu một mảnh khăn em
Và cứ thế ra đi khép lửa tắt đèn
Thôi mẹ hỡi đừng chờ con gọi cửa

Đông cứ gió phần cơm chăn cất ủ
Đâu buồn vui tầm tã tháng ngày
Sương dầm tê buốt hai tay
So vầy tóc tạnh.

Đông cứ gió. Cho mắt quầng thức sáng
Cho em về ngơ ngác hôm mai
Màn khuya buông trắng giọt thơ dài
Bơ vơ phố một nét mày xa lạ

Đầu ô gió sao đầu ô run rẩy quá………..

Đông cứ gió. Cho ngọn đèn nhuốm lửa
Năm canh chia đều khoảng giữa môi em
Năm cửa ô rải dọc bờ thềm
Tê tái trở mình xanh xác lá

Mẹ ơi nhớ những gì không còn nữa
Cầu Long Biên sông Cái trầm qua
Lưng rượu vỗ về lưng ấm ngủ
Em ơi vì ai lần lữa ?

Đầu ô nào
                riêng gió
                                 dẫn đưa anh

Gió đầu ô gió đầu ô em
Gió đầu ô gió đầu ô đông
Khi tóc ai về buông giấc

Mai này còn bóng ấm lên không?

     
PHẢI KHÁC

I
Nghe như gió chuyển sang mùa
Giọng nói bạn bè đã pha màu đố kỵ.

Bay đi một cọng lá vàng.

II
Tất cả mọi người đều tiến lên hối hả
riêng ai lùi lại một mình.

Tất cả mọi người đều reo lên hỉ xả
riêng ai ngơ ngác lặng câm.
Tất cả mọi người đều vỗ tay như sấm
ai như vô hình bay lên.

III
Cuộc đời. Ai nhớ. Ai quên?
Nhưng mà PHẢI KHÁC. Mới nên chữ NGƯỜI.

                                         

 PHÁC THẢO MÀU DA CAM…
                       
Tưởng nhớ các nạn nhân đã bị nhiễm độc...

A

Tôi
và khóc
đang đêm
bờ mặt úp tường
nỗi đau em không ngủ
sân sau mưa giọt trở mình
tường sau ướt mắt vòng quanh
hốc má tôi xanh nếp nhăn dằng dặc

em là ở đâu
mình bếp than lặng ngắt
em là ở đâu ngôi sao thức đêm
em là ở đâu thui thủi một con đường
em là ở đâu một lần đò quê em rời xa bến.

Em là những
khoảng xa nẻo gần
tôi về em không gọi cửa
tôi canh em ngủ đếm mắt sao trời
máy nước đầu hè thức thấu sáng em ơi
em là nhà khuya tối đèn chờ tôi mỗi chặng
em là ga khuya đưa tôi đi đầy đêm chân trắng…


B

Ngọn
đèn trầm tư
ánh sáng câm buồn vui ai biết
em là âm điệu và biến tấu khúc ghi- ta
em là chấn song cửa đầu đêm gió hát chuyến tàu xa

nơi
đậm nhạt
mỗi mảng màu
ngàn năm nguyên chỗ
là nguyên chỗ này ta đến cùng em trọn một ngày… 


C

Ôm
kiếp trời
mảnh sáng sao rơi
sao rơi đằng đông đằng tây
sao rơi đằng nam sao rơi đằng bắc
những ngôi sao không tắt khắp chốn tìm em


những
mảng màu
tôi phác thảo đêm
tôi phác thảo mặt em
bằng khung tranh căng toan
và chấm màu da cam ngoài ô trời chói nắng
chấm màu da cam giết dần tâm hồn người đang sống  
chất độc màu da cam quân thù đã thiêu cháy màu xanh.


Ta
phác thảo
để hài hòa
nét mặt đêm chung
em thức em khóc và bật máu 
cho màu trắng khăn tang khắc một nỗi buồn… 

D

Tôi
nhón gót đêm
như những trao tay
bàn tay em mồ côi mẹ
bàn tay em mắt ai khép nhẹ
những cánh mưa bay những dòng sông
bàn tay em thay mẹ nhóm nhóm ngọn lửa hồng
ngọn lửa đất nghèo suốt cả đời người khâu áo tơi nón lá…

E

Ơi
đêm nay
những phác thảo xanh
và những phác thảo màu da cam
nỗi đau em không thể nào lãng quên tất cả

em
là nẩy mầm
một loài hoa mới
thế hệ mới ươm trồng.

Em ơi em có còn không
một dấu đầu tiên tìm tay vụng dại

ngoài trời đêm nay mưa rơi mưa rơi rơi mãi
sao một chuyến tàu đêm đi xa không kéo một hồi còi…


Thơ Lê Huy Quang/ Bài gửi qua eMail
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét