Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Thơ Đoàn Văn Thanh


ĐOÀN VĂN THANH
Đt:0987918326
Email:doanthanh1312@gmail.com


Mẹ

Mất cha côi cút nỗi nhà
Bao xanh mẹ thắt cũng là vì con
Sống mong được chút vuông tròn
Thả neo năm tháng héo mòn tuổi xuân

Mẹ như gà mẹ góc sân
Nuôi con cung cúc hạt gần hạt xa
lớn lên chiến trận xa nhà
Mẹ ngồi nhẩm đếm chiều tà vắng con

Chín cái mất một cái còn
Cái còn mẹ để là con bây giờ
Giầu sang mẹ chẳng dám mơ
Môt đời đắp đập be bờ nghĩa nhân

Mẹ đi bóng hạc xa dần
Cháu con thương nhớ lệ đầm đầm rơi
Tóc con đã điểm sương trời
Đủ đầy sao chỉ thiếu lời mẹ ru...


Bù Nhìn

Sinh ra từ kiếp rạ rơm
Chôn chân đứng gác áo cơm cho người

Lặng thinh mặc gió khóc cười
Nón mê đội lệch cả mười nắng mưa

Giang cờ trắng sớm bạc trưa
Công lênh đuổi giặc gió đưa lên trời

Được mùa ngô lúa bời bời
Thân làm mồi lửa hóa đời thành tro

Tro tàn về đất thơm tho
Hồn rơm ở lại tự do giũa đồng !


Mồ hôi Đá

Bao nhiêu đá bao nhiêu màu
Càng trơ gan lại càng dầu nắng mưa
Cổng làng có tự ngày xưa
Sinh con chó đá tôi chưa biết gì

Bậc ao phản đá nhẵn lì
Mẹ tôi giặt áo mỗi khi nắng nồng
Chốn thiêng đá hóa thành Rồng
Vuông tròn lại để nơi trồng cột lim

Danh nhân hậu thế soi tìm
Từ trong nét khắc nổi chìm văn bia
Vàng son đến cõi cũng lìa
Tiếng thơm lưu đến xanh kia mãi còn

Hòn vôi bạc miếng trầu son
Cối xay cối giã mỏi mòn vân tay
Nước thời gian chảy hao gầy
Mồ hôi đá có lấp đầy bể dâu

Phận người phận đá về đâu
Bao nhiêu đá bấy nông sâu phận người...!
.
.Thơ Đoàn Văn Thanh/ Tác giả gửi bài qua eMail  NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét