NGUYỄN MINH KHIÊM
Yên Định.Thanh Hoá
Chị tôi
Cứ mỗi lần gà gáy
Chị tôi lại giật mình
Tưởng anh về gõ cửa
Nên ngọn đèn rung rinh
Chị tôi hay máy mắt
Hay thình lình hắt hơi
Người nhắc nhiều như thế
Chắc chỉ là anh tôi.
Chị bảo anh khoẻ lắm
Tóc mượt như cỏ xanh
Chắc khi họ báo tử
Đã viết nhầm tên anh
Chị thấy mình thèm khế
Chị thấy mình thèm chanh
Mấy chục năm như thế
Chị tôi ru bóng mình!
Chị khoe anh về bảo
Em mới thật anh hùng
Một mình vẫn chiến đấu
Đến hơi thở cuối cùng!
Rồi chị tôi để lại
Sợi tóc mình bạc phơ
Cạnh huân chương chiến thắng
Của anh trên bàn thờ
Chị tôi đi về phía
Ngày anh tôi lên đường
Cả làng lại đưa tiễn
Hệt anh ra chiến trường.
Giờ mỗi lần gà gáy
Nghe lá vườn sương rơi
Tôi cứ hình dung thấy
Hai người đang sóng đôi .
10-2006
Khoảng lặng
trong cánh cổng
Chị lặng lẽ một
mình nơi xóm vắng
Mấy chục năm
sau kết thúc chiến tranh
Bất chợt sáng
nay chùm hoa xoan nhàu nát
Khoảng lặng ùa
ra trong cánh cổng nhà mình!
Chị đem áo hong
lại thời xuân trẻ
Sợi dây trùng
nhăn hết vệt sống lưng
Thấm nước bọt
vuốt lại từng năm tháng
Ngón tay ngầy,
nước mắt rưng rưng!
Đồng đội ơi!
Đồng đội ơi! Chị gọi.
Gánh đá về sân
chị dựng lại Trường Sơn
Chị dựng lại
cầu phà, bến bãi
Dựng lại tiếng cười trong đạn trong
bom.
Mình chị hát bài ca kéo pháo,
Mình chị hát bài ca mở đường
Một mình
nguỵ trang, một mình xây trận địa
Hồn thẫn thờ
đón lõng cả bốn phương!
Rồi chị giở
bao nhiêu trang nhật ký,
Mỗi một
trang chị gấp một con thuyền
Thả dày đặc
dưới chân ngọn nến
Chị gọi hoài
con bống chẳng thấy lên!
Chị cứ gọi trong lặng im của đá
Rồi xõa tóc che Trường Sơn sắp một
mùa mưa.
Gánh
Chị lại gánh tuổi mình vượt qua mùa
gió
Gánh mười tám đôi mươi từ hố bom hố
đạn chạy về
Giấc mơ vỡ vòm trời con gái
Khuôn mặt rạ rơm nứt nẻ đợi mùa
Lồng ngực rạch lên những tia chớp.
Không hoà giải được những lần thịt
da nổi loạn
Tiếng chim bắt cô trói cột níu hai
đầu võng
Chợt nhận ra mình đang giữ tấm gương
của dòng họ
phía sau chiếc cúc
Chợt nhận ra mình đang giữ niềm kiêu
hãnh
sau quả khế quả mơ
Chợt nhận ra mình đang giữ lời thề
sau cơn thèm
tã lót phơi bên hàng xóm
Gió thổi nghiêng ngọn đèn!
Tròng trành lời ru, tròng trành
chiếc gối
Neo mình vào mắt bão
Đoạn bấc cuối cùng
Cháy dưới bầu trời tái sinh trong
mắt bầy nòng nọc…
7-8-2008
Chúng con xin mẹ
Kính tặng mẹ Tình, xã Yên Tâm
Hôm nay, chúng con đem quà tặng mẹ,
Chúng con
đem tiền
Rất ít ỏi
thôi!
Ba mươi ngàn
đồng một tháng sao gọi là nuôi?
Ba mươi ngàn
đồng sao gọi là phụng dưỡng?
Cả trái núi
mẹ đã cho rồi
Để nhận lại
viên đá này làm cầu ao mẹ tắm!
Mẹ cho cả bờ
tre,
Chúng con
biếu mẹ một cành để làm gậy chống!
Nếu có thật
linh hồn,
Chắc linh
hồn buồn lắm!
Thế mà mẹ
mừng,
Thế mà mẹ
cảm ơn,
Mẹ giàn giụa
nước mắt!
Con mẹ hy sinh trong chống Mỹ
Chồng mẹ hy sinh trong chống Pháp,
Chưa một lần mẹ biết Thủ đô
Để chúng con chỗ nào cũng biết.
Ba mươi ngàn đồng
Chúng con được tiếng là yêu nước,
Chúng con được tiếng là đền ơn đáp
nghĩa!
Chúng con thắp nén hương này
Không phải cho Anh
Không phải cho Ông,
Thắp nén hương này,
Chúng con xin Mẹ!
Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài qua eMail
NNB vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét