KHÓC BẠN - MỘT NHÀ THƠ, NHÀ BÁO
Nhớ Trần Hoà Bình
Bạn ơi, thế là từ
nay
bạn không còn được
ngẩn ngơ trước một ngọn gió heo may
không còn phải băn
khoăn ngày đi họp Khoa buộc phải mặc com-lê, cà-vạt
không còn nỗi lo sợ
khi trót đụng chạm tới quan tham
không còn phải bận
tâm sẽ ăn gì, uống với ai lúc màn đêm sập bóng…
Còn đâu nữa những
tối vui Quán Xưa
vài chén rượu nhạt
mấy câu chuyện bâng
quơ
và thăm thẳm nỗi
thương đời…
Những kẻ trói gà
không chặt
lại lo chuyện trên
trời dưới bể
Những kẻ gân cổ lên
cãi khi ai đó gọi là đồ gàn đa cảm
lại nhiều nước mắt
hơn cả nàng Kiều 1
trước những số phận
oan khiên, bất hạnh
Cả khi nước mắt xót
thương đã trở thành đồ xa xỉ
và cũng chẳng còn
nước mắt mà khóc nữa
nỗi đau càng tích
tụ
hoá thành bệnh
“Giời đày”!
Nhưng không khổ
bằng cái bệnh
phải mỉm cười khi
mếu, phải cất giọng hát khi đau
phải cho nước mắt
lăn vòng vào đoạn kết có hậu
Và chỉ còn biết lẩm
bẩm vu vơ:
Tất cả đều thiếp ngủ
Chỉ mình tôi ngồi khóc như người nguyền rủa 2
Giờ đây, nếu như bạn vẫn còn vương chút máu mê nghề nghiệp
cái nghề nghiệp
không được bảo hiểm
bạn sẽ hơn hẳn
chúng tôi
vì có thể tự do ra
vào những ngôi nhà bí hiểm
được làm ra bằng
những đồng tiền bí hiểm cũng không kém
những ngôi nhà thật
to thật đẹp chứa đựng những hình nhân
đang hoá thân thành
những con bọ khổng lồ theo nguyên mẫu của Kafka3
và trái tim còn
băng giá hơn cả bà Chúa Tuyết! 4
Nhưng khổ thân cho
bạn
vì dưới suối vàng
bạn đâu đã hết mối thương tâm và phẫn nộ…
Ở nơi dù không có viên đạn sắt và thanh kiếm
thép nào đe doạ nhà thơ, ký giả
song lại có điều
đáng sợ khủng khiếp hơn
đó là sự nghi kỵ,
thù hằn, miệt thị
Không ít người
trong chúng ta
nếu không bị đánh
văng kính, sưng vù mặt mũi, vỡ tan ống kính
không bị cướp giật
bản thảo
thì cũng phải cúi
đầu gạt thầm giọt lệ tủi nhục…
Chúng tôi như đang
nghe thấy tiếng bạn kêu to từ đáy huyệt sâu
cặp kính trắng long
lên giận dữ:
“ Dù nỗi xót xa,
lời an ủi của nhà thơ không thay thế được miếng cơm manh áo
dù cái sắc sảo tinh
tường của ký giả không đem lại được công lý cuối cùng
nhưng nếu như thơ
ca không còn là thơ ca nữa
ai dám chắc những
con bọ của Kafka không sinh sôi nảy nở như dịch hạch?
và nếu lương tâm của
mọi nhà báo đều bị nỗi khiếp sợ bẻ gập cong queo
ai dám chắc những
tên giết người có dao hoặc không dao chẳng thể mặc áo quan toà?”
Bạn ơi,
thương thay!
và cũng đáng yêu
thay!
khi nhắm mắt bạn
vẫn không quên nổi Sứ mệnh làm Nhà thơ, Ký giả
và bạn lại đặt thêm
gánh nặng lên vai chúng tôi
những kẻ đang cố
ghìm tiếng khóc
giữa khi đã quá
nhiều tiếng khóc…
_______________________________________
1. “Khéo dư nước
mắt khóc người đời xưa” ( Truyện Kiều )
2. Taras Chevsenco:
“Bức thư gửi những người đồng bào của tôi”- Thuý Toàn dịch
3. Tác phẩm Hoá Thân của F. Kafka
3. Nhân vật trong
truyện của H. Andersen
Nguyễn Anh Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét