Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Thơ Nguyễn Đăng Khiêm


Thơ

NGUYỄN MINH KHIÊM

Cánh đồng nhiều hướng gió

Ta trở về cánh đồng có nhiều vết roi mùa hạ
Quất xuống giấc mơ của làng
Mấy trăm năm còn lằn trong câu tục ngữ
Đặt ngang trí nhớ tuổi thơ như những vết sẹo dài
Máu nước mắt mồ hôi hiện hình lỗ chỗ khúc đồng dao
Thời gian muốn xoá đi bằng kỹ nghệ sơn mài
Càng đánh bóng càng hiện thẳm sâu đứt gãy
Mùa xuân được dắt đi bằng chiếc thừng mùa đông
Tiếng cười của đất đến gìơ nghe vẫn chưa hết lạnh
Bông lau nở rồi mà cứ ngơ ngác thực hư.

Ta trở về cánh đồng nơi có bước chân lạ mẹ ta ướm vào sinh ra Thánh Gióng
Văng vẳng câu nuôi khát vọng thì nuôi đồng xa, chớ nuôi đồng nhà làng bắt
Chiếc giỏ hạnh phúc nhiều lần bị lừa đổ trộm
Nhưng mỗi lần nhận con bống bụt cho ta vẫn sợ  mang theo bao nhiêu tai hoạ
Ta không muốn về làm hoàng hậu bằng cách dụ dỗ Cám trèo cau
Giọt máu của cha ta liệm mấy trăm năm rồi mắt vẫn chừng chừng mở.

Ta vẫn chưa dám buông chiếc diều tuổi thơ được dán bằng chuyện thày bói xem voi
Kẻ cầm cái đuôi, kẻ cầm cái tai, kẻ cầm cái chân đi đóng thuyền vượt bể
Túi áo ta đựng những lâu đài xây bằng hương cỏ mật
Đựng tiếng cóc khát mưa kêu thành cậu ông trời
Thành vật linh ngồi trên mặt trống.

Ta muốn ru chiếc đòn gánh không còn ghì xiết vai làng bật máu
Ru những hạt phù sa có nắm nhau ta không bao giờ bị đem đi cầm cố lúa non
Ru mùa hoa đến sớm trong giấc mơ không vay nặng lãi
Ru ánh mắt làng được ngủ thật ngon trên rãnh cày mà không phải giật mình bởi mống cụt cầu vồng

Liềm hái cứ mòn vì bao nỗi lo toan
Các thế hệ thay nhau làm chong chóng
Mặt làng tít mù xoay
Trên cánh đồng nhiều hướng gió.
19.9.2011


Những cô tiên đã khóc
        Tặng các cô giáo dạy Mầm Non huyện Như Thanh

Người làm nghề ươm mầm non tương lai cho đất nước đã khóc!
Cô giáo như mẹ hiền đã khóc
Cô giáo là cô tiên đã khóc!

Các cô khóc không phải chỉ vì tiền lương bốn trăm năm mươi nghìn đồng một tháng ( Tương đương ba thùng mì tôm )!
Các cô khóc vì mình quá yêu nghề, quá yêu người nhưng không ai yêu mình!?
Các cô yêu nghề, yêu người đến mức ép cho nỗi chịu đựng mấy chục năm nỗi niềm khô quắt lại thành những nếp nhăn
Cố cắn răng, cố bóp bụng, cố lần hồi, cố leo lét sáng
Cố lặn, cố bơi cho khỏi chết đuối chết chìm bởi cái đói, cái nghèo để làm người đưa đò tri thức trần gian
Cố nén những dằn vặt nhức buốt để cô giáo như mẹ hiền
Cố xoá đi khuôn mặt chất chồng công nợ để cô giáo là cô tiên
Một mẹ hiền, một cô tiên tuổi mới bốn mươi mà trông như người tuổi sáu mươi
Một cô tiên hốc hác. xanh sao, vàng vọt
Trong cô tiên có nỗi buồn của một con ma xó
Trong cô tiên có nỗi đau của một kẻ ăn mày
Trong cô tiên có một nỗi đau bị xã hội bỏ quên!

Chỉ  nói ra cái thực cuộc đời mà không sao nói được
Chỉ  khóc nỗi lòng mình mà bao nhiêu năm không sao khóc được!
Cứ sợ khóc là hạ thấp nhân cách người thày
Cứ sợ khóc là không còn tấm gương sáng cho lũ học trò kính trọng
Cứ sợ khóc là không còn mẫu mực thanh cao
Cứ sợ khóc là vạ gió tai bay
Cứ sợ khóc là không còn yêu nước!

Cô Sơn ơi,
Các cô giáo Mầm Non Như Thanh ơi!
xin cảm ơn các cô đã khóc!
Khóc cho mọi người hay phía ấy có sóng thần
Khóc cho mọi người hay phía ấy có một hốc đen
Phía ấy điều thiêng liêng đã từ lâu rạn vỡ!
Những cô tiên đã phải bật lên nức nở
Trước khi là một tấm gương phải là một con người.
19.9.2011


Chạng vạng

Những ngôi nhà không chống được khuôn mặt màu rêu
Vỗ vào đêm bằng đôi cánh mọc ra từ cổ tích
Cất lên bài ca định vị của loài dơi
Áo the khăn xếp không còn chỗ trên tường trong ngôi nhà mới
Tục ngữ bị đẩy vào sau cánh gà làm người nhắc vở
Mẹ ta vẫn kiên nhẫn dạy cháu con hát bài tình ca nước vối
Những cái ngáp dài không được trùng tu
Kéo từ đời này truyền sang đời khác
Văn hóa làng được nuôi bằng nhiều định nghĩa
Một trăm chiếc vỏ trứng Âu Cơ đặt trên bàn thờ trở thành một trăm hạt xá lị
Kẻ bọc bằng mồ hôi
Kẻ bọc bằng nước mắt
Kẻ bọc bằng lá đa
Kẻ bọc bằng cân đai mũ mãng
Người họa sĩ già đặt trái tim mình lên giá
Chép lại một bức tranh tưởng tượng thời Lang Liêu
Những luống cày siêu thực hiện lên
Những hạt lúa tựa đàn cá quẫy đạp muốn bung mình vượt qua tấm lưới

Ngọn đuốc soi vào khuôn mặt đêm sần sùi nu cóc nốt ruồi
Phát hiện ra bầy tôm chạy giật lùi tháo thân nhanh hơn bơi về phía trước
Bản giao hưởng của sự hỗn độn vang lên
Cò mang cái tất bật một ngày mưu sinh về tổ
Vạc mang cái bình yên một ngày từ tổ ra đi
Chiếc đèn cù được nhận giải sống lâu trong tâm trí người Việt
Đom đóm biến thể trên những chiếc đèn lồng
Bầy sẻ ung dung ấp trứng loài tu hú

Khi giọt sương mang bào thai trên cỏ
Ngày bắt đầu bị đặt lên dao thớt
Ngày bắt đầu bị hỏi cung thẩm vấn
Ngày bắt đầu bị thanh trừng sàng lọc

Nhận ra con đường đi lên phía trước là đường có trong tổ mối
Đoàn người hô khẩu hiệu vắt đất ra nước thay trời làm mưa gặp đoàn người giương biểu ngữ sống chung với lũ

Người vác giọt máu đào hơn ao nước lã ra làm bánh ngọt
Người đem cờ vừa mới đến tay ra phất làm tên bắn
Người đem chiếc ghế vừa mới được ngồi ra đắp Võ Tòng đả hổ
Người đem giấy chứng nhận đồng xu vừa mới làm từ thiện ra tạc tượng Phật nghìn mắt nghìn tay
Những bàn chân bị bệnh quáng gà
Đi trong chạng vạng
22.10.2011

 
Chạy qua khuôn mặt mình

Tôi đang cố gắng chạy qua khuôn mặt mình năm mươi năm về trước
Một khuôn mặt thiên thần chưa biết chữ
Một giọt sương trong veo
Một lá cỏ chăng nhiều tơ nhện
Sự trinh nguyên của những mảnh thủy tinh
Một cục đất được tưới đẫm ca dao cổ tích
Ngậm bầu vú làng nghìn năm đến giờ chưa chịu cai sữa

Tôi đang cố gắng chạy qua khuôn mặt mình những ngày đang sống
Chi chít những vết cắt
Chi chít những rãnh cày
Chi chít những loại hạt
Được kích thích bằng đủ thứ hoóc môn tăng trưởng
Được phun bằng đủ loại thuốc trừ sâu
Không ngày nào không qua kiểm dịch
Không nhận ra thời gian
Chỉ còn mồ hôi hiện lên
Những giọt mồ hôi quánh đặc
Những giọt mồ hôi nẻ toác
Những giọt mồ hôi bật máu

Tôi đang cố gắng chạy qua khuôn mặt mình năm mươi năm nữa
Một khuôn mặt dày vết xước thời gian
Bao nhiêu lần đánh rơi
Bao nhiêu lần sàng lọc
Bao nhiêu lần cân đo đong đếm
Bao nhiêu lần bị hắt ra
Bao nhiêu lần cô lại

Thâm u hang động
Thâm u những hóa thạch

Tôi đang cố gắng chạy qua khuôn mặt mình một trăm năm sau
Một nghìn năm sau
Những lưỡi cuốc đào bới từng mi li mét
Từng nhát chổi phẩy từng hạt bụi
Nhặt về từng mảnh vụn
Dựng lại
Dựng lại
Rất nhiều tiếng thở dài bất lực.
5.1.2012


Thơ Nguyễn Đăng Khiêm/ Tác giả gửi bài qua eMail
NNB vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét