Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

Thơ Bùi Cửu Trường



BÙI C
ỬU TRƯỜNG
Hà Nội

Mặc em
.
Trả em hạt nắng chiều đông
Mặc em rắc tía, gieo hồng. Mặc em!
Nhìn tia nắng quái rọi nghiêng
Về đi. Mặc gió với em một mình!
Vạt mây ngang cửa nhẹ tênh
Em gieo hạt nắng của mình vào mây…
Chiều in gầy guộc hàng cây
Chuông chùa khoan nhặt vơi đầy tam quan.
Một đời gánh kiếp hồng nhan
Giọt trong giọt đục ngập tràn bờ đau
Về đi.
Đêm đã sẫm màu
Sao lưng trời nép vào nhau tự tình.
Mặc em với bóng của mình
Chung nhau ươm hạt duyên tình mùa đông!

Ngộ
.
Người đi từ mây xuống núi
Ta đi từ núi lên mây
Mênh mông khoảng trời xanh thẫm
Dịu dàng hương gió nhẹ bay
***
Người đi từ không đến có
Ta đi từ có về không
Ngỡ ngàng chân trời vô định
Thênh thang một cõi mông lung
Chỉ đến khi…
Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn.
Mới chợt nhớ một mơ hồ vị ngọt.
Tháng chín.
Thu tàn.
Trăng nhạt.
Mây rũ buồn.
Đêm tái tê sương.
Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn.
Mới chợt thoáng một vu vơ ánh mắt
Mới thấy khát khô chiều sa mạc.
Với vô cùng trảng nắng nóng bủa quanh.
Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn
Mới da diết nhớ vòng tay của mẹ
Hơi thở ấm nồng, lời ru khe khẽ
Nhẹ nhàng đưa ta vào quên lãng.
Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn
Mới tự biết vịn mình đứng dậy.
.
Thôi thì…
.
Thôi thì… Anh ạ.
Về đi!
Chúng mình nào có là gì của nhau
Lỡ rồi… úa cả mùa cau
Lỡ rồi… héo cả vườn trầu mẹ ươm.
Muộn rồi.
Chiều sắp hoàng hôn.
Chập chờn cơn gió ngược đường…
Về thôi!
Ơ kìa em! Giữa xanh  trời
Đâu như cánh nhạn chung đôi bay về…!
.
Nhạt thếch
.
Chữ nhạt thếch
dưới ngón tay
Tranh nhạt thếch
sau ngọn cọ
Mùa đông nhạt thếch
trời
trên lá.
Nhạt thếch gió
Nhạt thếch mưa... 
Chân đưa
qua nhạt thếch
những con đường vòng vo

Đến những ngôi nhà nhạt thếch
trống huếch
phên thưa.
Chủ nhà ngủ chưa?
Um tùm gai mây chẹn kín :
Lối ra vào con chó vện
mèo mun nghển cổ ngoao ngoao.

Con cóc lòn qua hàng rào

nghiến răng kèn kẹt.
Con thạch sùng giấu mình sau kẽ liếp
tặc lưỡi liên hồi.
Đàn kiến đen nhỏ xíu tha mồi
nem nép nơi chân cột
Nhà tranh dột
gió lùa mưa hắt tứ tung
vách đất trống không
nền nhà chuột dũi.
Cửa hang tối
chin chít tiếng rít răng
Chuột! Chuột! Chuột
Chuột chạy lăng xăng
béo ú.

Nhạt thếch trăng đầu ngõ
Bụi duối, gốc cau.
Nhạt thếch màu
nhòa nhòa bóng tối.
Vồi vội
ánh tà dương
vương vương
vãi vãi!
Le le lói ló
ma trơi
vù vù
hớt hải.
Nhạt thếch
sợ hãi.
Nhạt thếch
thở dài.
Bi ai
nhạt thếch.
Nhạt thếch
ao bèo nước ốc.
Tôi ơi!
.
Nói với đỉnh Everest
(Viết cho một người ra đi )
.
Mang mang
một màu trắng tuyết.
Hoang vu
điệp điệp trùng trùng.
Chót vót
lưng trời cuối đất.
Chơ vơ.

Hỏi núi:
Buồn không?
Mặt đất phập phồng dâu bể
Bụi dâng lút ngập tầng không.
Trái tim con người thì nhỏ
Nỗi đau lại lớn khôn cùng...
Ơi nóc nhà cao thế giới .
Có còn hoa tuyết trắng trong?
Hay đã nhiễm đen bụi khói?
Hay là tanh tưởi hơi đồng?
Hôm nay:
Đỉnh non chất ngất
Mai ngày:
Là biển hay sông!?
Chắt chiu từng hơi sương lạnh
Dệt nên bảy sắc cầu vồng.
Chào nhé! Đỉnh E - vơ – rest
Hẹn nhau cuối nẻo mông lung.
.
Rời xa
.
Xin rời xa nhé! Chốn ảo mờ
Tôi về quê cũ với tằm tơ
Với ngàn dâu biếc xanh sông Đáy
Với cánh cò bay trắng giấc mơ
Về với thôn Vân đặc ao bèo
Với ngôi chùa nhỏ ngõ phong rêu
Với đình làng cổ xô ngói mái
Với đê vi vút tiếng sáo diều…
Thôi tạm biệt nhé bạn thân yêu!
Chiều thu nắng nhạn,  gió hiu hiu.
Đông vắng buồn tê tưng hơi thở
Dăng kín nỗi buồn đên cco liêu.

Sớm đông Võng Thị
.
Đông gọi về gió bấc hanh heo
Đường ven hồ rơi xanh hoa sữa
Ngái ngái hương toả về lối ngõ
Dịu dàng thu làng cổ níu hồn ta.

Nước Hồ Tây dập dềnh xanh lơ
Sóng đuổi sóng nhịp nhàng luân vũ
Tà áo mỏng khép hờ khuôn ngực nhỏ
Dấu mùa thu ở giữa trái tim mình.

Võng Thị sớm nay hun hút lạnh mái đình
Hàng cây vối lá nhuộm xanh cơn gió
Hoa đại trắng thơm thơm sân chùa cổ
Đông nép mình tĩnh lặng mái tam quan.

Ngỡ ngàng đông hé mắt giữa phố - làng
Nét xa xưa lưu dấu bàn chân nhỏ
Trời mùa đông vẫn như ngàn năm cũ
Rét thuỷ tinh dòn tí tách sớm Hồ Tây
.
Thơ Bùi Cửu Trường/ HXH đọc chọn
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét