Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Thơ Huỳnh Văn úc



HUỲNH VĂN ÚC


NẮNG QUÁI CHIỀU HÔM
.
Nắng quái chiều hôm
Bỗng dưng soi một góc khuất tâm hồn
Và cắt những mái nhà nhấp nhô dãy phố
In lên nền trời lúc sắp hoàng hôn.
Nắng quái chiều hôm như ánh đèn sân khấu
Chiếu sáng cho ta khoảnh khắc suy tư
Một phút lắng lòng cho ta nhìn thấu
Những gì còn lẫn lộn thực hư.

.
QUÊ HƯƠNG
Quê hương
Là nơi khi chào đời ta khóc
Để mẹ cha ta cười,
Là nơi ta khôn lớn thành người
Hạt lúa gầy
Cho ta máu thịt, hình hài
Tóc tai, diện mạo,
Là nơi trái tim ta lần đầu
Run rẩy, dại khờ, nông nổi, đắm say,
Tìm ở đâu trên thế gian này
Cánh cò trắng,
Thảm lúa xanh dày,
Dãy núi tím mờ xa
Con sông xanh vỗ sóng hát ca
Bóng cây đa trong hồn ta râm mát .
Ôi quê hương!
Tổ tiên ta ngàn đời giữ đất
Truyền muôn đời cháu chắt mai sau
Là nơi cắt rốn chôn rau
Mất đi một tấc ruột đau chín chiều.
Thơ Huỳnh Văn Úc/ Bài nhận qua eMail
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét