Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Thơ Lại Tuấn Hiền

 

LẠI TUẤN HIỀN 
Hoành Bồ, Quảng Ninh
ĐT: 0904 407 555


ĐỪNG CHẠM  TAY VÀO NGỰC MẶT TRỜI
.
Đừng chạm tay vào ngực Mặt trời
Vì mặt trời đang khát
Sẽ làm tan ra những khối băng ngàn đời lạnh lẽo
Dìm ta vào vô thức thuở hồng hoang…

Sao không cài một rặng cây non
Lên mái tóc những Tinh vân thuở nọ
Để tinh khiết ùa vào vũ trụ
Hòa cùng nhịp thở bình yên?

Đừng để bụi mây dâng lấp tầm nhìn
Vì núi lửa hực trào thác đỏ
Vuốt mặt nhìn chờ đợi gì đâu
Kìa vầng dương xanh tái một màu…

Đừng chạm tay vào ngực Mặt trời
Vì Mặt trời đang khát
Hãy nhìn ta kiêu hãnh đi vào biển bạc
Ném trả không gian một mảnh trăng thề.
.
TITANIC
.
 Cái tên chói ngời tiềm thức
Hàng triệu con người
Đâu phải vì  con tàu bậc nhất
Đã cùng  bao nhiêu sinh linh chìm sâu dưới đáy đại dương
Mà bởi là chứng nhân của những mối tình tha thiết …

Khi trái đất còn lở lói với những vết thương
Không gì hàn gắn nổi.
Bởi chiến tranh
Thiên tai
Những thế lực bạo tàn...
Thì tình yêu là niềm cứu rỗi
Cho loài người đau khổ ở nhân gian…

Một sự thật làm thành TITANIC
Hay huyền thoại diệu kỳ?
Để ngàn đời xót thương đến thế
Những linh hồn một thuở đã bay đi…

Những hàng rào đạo đức
Những pháp chế vô tình.
Phải trái đất đang chia thành hai nửa
Một trí tuệ yếu hèn
Một cơ bắp vô tri ?

Còn giờ đây em có anh  
Cùng nâng niu những khao khát ước mơ
Ta bên nhau trân trọng từng giây phút
Thời gian đâu dừng lại bao giờ…
 .
HƯƠNG CHUỐI MÙA ĐẦU
 .
Tuổi già cha trồng khóm chuối
Lá tơ vẫy gió chiều hôm
Cha bảo ngày cây đẻ nhánh
Là khi cây sắp trổ buồng.

Tháng Ba mưa chưa nặng hạt
Cây non chưa kịp đâm chồi
Chẳng đợi ngày cây bói quả
Cha đi vào cõi xa xôi…

Trĩu nặng một buồng thương nhớ
Nén nhang thơm nải chuối đầu
Rưng rưng đôi tầu lá úa
Rã mình ủ ấm đất nâu.
 .
DƯ CẢM
.
Ta đã hoài nụ hôn
Một chiều xuân năm ấy
Người dửng dưng mà môi ta bỏng cháy
Đêm chảy tràn qua ngón tay run…

Ta đã hoài một nụ hôn nồng
Chập chùng núi, chập chùng hơi thở.
Mong ngày mai, bình minh rạn vỡ
Vành trăng nào khắc gỗ trên khung!

Ta hoài công nén nhớ dồn mong
Sấp mặt hoàng hôn chiều xuân dang dở
Đâu trên cao dòng mưa nức nở
Dấu môi buồn theo gió bay đi…
.
LAPTOP CAFÉ
.
Bên li cà phê nâu
Chiều không gian sống động
Có những gam màu nóng
Có những gam màu trầm…

Em bên anh bình yên
Hương cà phê nhè nhẹ
Cảm ơn phút yếu lòng
Đã vụt qua như thế.

Anh không là chính khách
Để  lắm nỗi nghi ngờ
Không doanh nhân thành đạt
Để miêt mài âu lo.

Trên cánh đồng nho nhỏ
Đám cỏ xanh bời bời
Chẳng khuất mình một chốn
Hạt cỏ đi muôn nơi…

Nào ai Tùng, ai Bách
Nào ai thơm trong bình
Chúng mình là cỏ nhé
Tự do đón bình minh…
.
CHẲNG THỂ NÀO YÊN
.
Ta chẳng thể trở về thời thơ bé
Chân đất đầu trần chạy bộ dưới mưa
Vũ trụ bao la với bao điều kỳ diệu
Rằng cuối cùng cái ác phải chịu thua.

Chẳng thể nào trở thành người lớn
Sống quay cuồng với những bon chen ?
Ta càng sống càng thấy đời giả trá
Càng thấy ghê tội ác đê hèn.

Và ta hỡi mỗi sớm mai thức giấc
Lắng tai nghe tiếng chim hót trên cành
Tia nắng nhuộm lá tơ vàng óng ả
Có thể nào không yêu mến trời xanh?

Có thể làm gì ngoài vần thơ vật vã
Câm lặng hơn bia mộ Hàng Dương
Ta đã quen những mảnh đời ngang trái
Duy trái tim chẳng thể nào yên…
 .
HƯ VÔ
 .
Anh là mây bốn phương
Lạc vào em – Thung vắng
Nơi đây cỏ rất mềm
Rất nhiều hoa nhiều nắng

Mây soi mình trên suối
Mây rong ruổi bên hồ
Nghe thì thầm trong gió
Ngọt ngào chuyện Mùa Thu…

Rồi một ngày ảm đạm
Anh đã hóa Sương mù
Bỏi vì sao, anh hỡi
Bỏ quên đời lãng du…

Em gọi nắng nhân từ
Trả anh về với gió
Và thung em từ đó
Xác cỏ vàng tương tư…
.
THỜI GIAN
.
 Thời gian như những ngón tay
Quắp ta bằng móng vuốt
Có lúc để mặc ta chạy hoài trong bóng tối
Khi chợt ôm ta giây lát ngọt ngào

Rồi một ngày chẳng còn gì đâu
Dù thời gian kéo co, giãn nở
Giới hạn tận cùng không cản ngăn ta nữa
Và nhịp tim tìm vọng nửa xa vời…

Này người em yêu trên thế gian ơi
Có lúc nào người lạnh lùng tự hỏi
Rằng nửa ấy là em, hay bối rối
Tiếc cuộc hành trình bỏ lỡ chuyến thời gian?

TRƯỚC BIỂN
.
Người lính ấy ra đi không về nữa
Đất liền ơi, thăm thẳm mong chờ
Bãi chiến trường “Ba phần tư nước mắt”
Tôi đã hiểu vì sao những đầu sóng phơ phơ…

Tôi đã hiểu vì sao tâm tư nôn nao
Cứ mỗi lần dong thuyền ngoài biển cả
Ngàn đảo đá chập chờn bầy Hải mã
Gió vô hồi quất biển sục sôi

Tôi đã hiểu vì sao nơi góc bể ven trời
Tim lại đau bởi những người “xa lạ”
Trên “Trục Thiện” hành tinh dường nghiêng ngả
Xin đừng hỏi rằng: “Chuông nguyện hồn ai?”

Ngày lại đêm từng lớp sóng miệt mài
Gửi phép tính Nhị phân lên cát trắng
Triều lên, xuống -  Đóa lân tinh bật, tắt
Câu trả lời, ai biết ở nơi đâu?

” Ba phần tư nước mắt”  Ý thơ trong một bài thơ của cố thi sĩ Xuân Diệu
“Chuông nguyện hồn ai”  Tên một tác phẩmcủa cố nhà văn Ernest Hemingway

.

Thơ Lại Tuấn Hiền/ Vân Hạc chọn đọc

NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét