CHÙM THƠ “NHỚ NGƯỜI XƯA”
VŨ BÌNH LỤC
.
LÃNG ĐÃNG ỨC TRAI
Ơ hay! Đã già đâu
mà mái tóc cứ nhấp nhổm màu tươi màu
héo
ngoài kia
lắc cắc lá non gieo nắng mới
Côn Sơn không nghe tiếng suối nẩy
Ngu cầm…
ngả mình trên hòn đá triệu năm
Nguyễn Trãi từng nằm
hơi ấm Ức Trai truyền qua từng gân
đá
sực nức mùi hoa cũ
hình như có người quẩy trăng vừa đi
qua đây?
*
Ơ hay!
đã biết cỏ thời tươi mà hoa thường
hay héo
cơn khát gió đời
cơn mơ đào tiên vườn Tây vừa trộm
hái
miên man mai núi vàng ngập lối về
hồn mai đánh thức những cơn mê
miên thảo…
*
Bảo rằng:
thôi về đi mà dùng dằng sao chẳng
quyết
am mây thức trắng đợi người
lòng tục còn đeo
lẵng nhẵng phù danh chưa cởi được?
Ơ hay!
*
Ngũ Nhạc sơn ôm dấu chân ai
trong mây tiếng nói cười bây giờ
hoen mùi son phấn
cảnh tiên vương vãi mấy cây tùng
đâu hổ phách phục linh?
*
Nói gì thì nói
cười chi thì cười
Côn Sơn không Nguyễn Trãi
động Thanh Hư bày bán la liệt những
nụ cười
đâu thực đâu hư ?...
Côn Sơn 3-2012
NGUYỄN TRÃI VỚI CHIỀU
HÈ
Thế nào rồi chiều cũng qua đi
cũng sẽ qua đi
màu tịch dương trên mái lầu cô quạnh
và tiếng lao xao chợ cá vàng bên
sông
nắng quái…
Cái mùi hương tàn úa ao sen cuối hè
cứ dấm dứt điều gì không chịu nói?
thạch lựu vãi lên trời màu yêu tươi
rói
tán hòe sóng sánh từng đợt sóng xanh
tuôn chảy về chiều…
Ức Trai ngồi như núi dưới gốc hòe
vầng trán sóng cồn
chòm râu cựa quậy
mắt xanh nhìn xuyên vào sáu cõi
thân nhàn
vận nước chênh chao!...
Ai gẩy Ngu cầm văng vẳng phía ngàn
cây
nghe vật vã dưới sương chiều yên ả
núi Chí Linh có mạch nguồn xô ra
biển cả
tiếng thở dài như bão, lòa mây…
TUYẾT GIANG PHU TỬ
Lay phay mưa bụi sông quê
con đò thiu thiu bến vắng
cỏ xuân bùi ngùi xanh thắm
người xưa có hẹn quay về?
Ai nhớ thương hoài trong mộng tưởng
quán Trung Tân thông thốc gió chiều
đau đáu nỗi niềm Phu Tử (*)
mây trắng lều xưa gió trăng
Mấy kẻ đến sau đành nhỡ bước
“Một mai một cuốc một
cần câu”…(**)
cá đâu, câu mãi đời trai vậy
chí nhớn hoài công chẳng được thời!
Thì giấu ưu phiền vào nghiên mực
thì giải tâm can mấy chén…cười
văn chương bốn cõi vang trời đất
thả một đôi dòng chếnh choáng chơi!
Tiên sinh cưỡi thuyền vào mây trắng
kìa bến Trung Tân khách vẫn chờ…
(*): Tôn hiệu Nguyễn
Bỉnh Khiêm
(**): Ý thơ Nguyễn
Bỉnh Khiêm
Vĩnh Bảo 1998
ĐÂU ĐÂY TUỆ TĨNH
Chòm mây trắng quy y trước sân nhà
ta
trời đất cũng hóa thiền
Hình xác đã nâu sồng
trí tâm ngọc ngà thông tuệ
cây cỏ vô tri thành Nam dược cứu
người
độ thế ngàn đời Tuệ Tĩnh…
Giá như người xưa tài đức đủ sửa
sang việc nước
Đại danh y đâu phải làm viên ngọc quý lưu vong
chôn mối hận u hoài nơi cửa son gác
tía
bẻ tấm trà lam kỷ vật
tìm lấy bóng lấy hương
cố quốc người xưa khuất dạng
nắm xương tàn nức nở dưới cỏ lau:
“Ngày sau có ai về
nước Nam
qua đây
xin đem hài cốt tôi về
với!”(*)
Khắc khoải tiếng ai dưới nấm mồ
hoang
treo giữa trời Giang Nam
thổn thức hạt lệ tha hương
đau thắt đến bao giờ ?...
Giá như như con thuyền chúng sinh có
bến có bờ
mây ở trên trời, cỏ cây dưới đất
người hãy là Người
chim muông hóa Phật
hoa lan hoa chỉ thơm hồn Khuất
Nguyên ?
Chỉ có áng mây trời không biên cương
nỗi đau muôn thủa cõi người là có
thật!
có nước, có nhà mà thiên tài hành
khất
dầu dãi nỗi buồn gió sương
Ngày sau có ai về nước
Nam
qua đây
xin đem hài cốt tôi về
với!
lưu lạc cô hồn cát bụi
tiếng kêu thương đứt ruột
nát trời xanh…
(*): lời khắc trên bia
mộ Tuệ Tĩnh ở Giang Nam
Trung Quốc
Năm 2002
ĐÊM QUỲNH HẢI
ĐỌC THƠ CHỮ HÁN NGUYỄN
DU
Tráng sĩ bạch đầu bi
hướng thiên
mối sầu vạn cổ
xưa nay vẫn là nỗi buồn muôn thủa
kiếp người
ngửng đầu nhìn trời xanh
chỉ thấy mang mang mây trắng
cúi xuống đất nâu
cỏ cây buồn thương vấn vương màu tục
lụy
ngàn nấm mồ hoang nhấp nhô như sóng
người đời nay
rồi ai cũng thành người xưa hết thảy
chết rồi chưa chắc đã được làm linh
hồn tự do !...
Thiên đình, địa ngục và trần gian
đâu cũng có cường quyền
đâu đâu cũng Thượng Quan
kìa Mịch La chỉ còn là dòng sông
nước mắt
thế gian gom lại chưa đầy một ly
rượu khàn
chớp mắt trăm năm
phú quý lợi danh chẳng qua như đám
mây nổi
muôn người trong thiên
hạ
có ai ở ngoài mộng mị
đâu? (*)
Thương thay cô gái gảy đàn đất Long
Thành
nhan sắc tài hoa lụi tàn
ấm ức vút lên tiếng tơ xé ruột
một thân gầy yếu long đong giữa đám
bụi trần
chỉ mơ được gọt đầu gửi hồn nơi rừng
suối…
kẻ biết thương người, đã là người có
đức nhân (**)
kẻ biết đau đời, đã là bậc hiền nhân
thương đời, lo đời, đau đời
ngổn ngang sâu sắc lẽ đời
ấy là bậc thánh nhân minh triết!
đêm Quỳnh Hải (***) thái bình
dưới vầng trăng thanh hiên cao khiết
thơ với người thiên cổ
hùng tâm sinh kế lưỡng
mang nhiên…
(*): Ý thơ Nguyễn Du,
bài “Dọc đường cảm hứng”
(**): Khổng Tử
(***): Quê vợ Nguyễn
Du
.
Chùm thơ Vũ Bình Lục/ Tác giả gửi qua eMailnnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét