Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Thơ Thanh Thảo



thanh thảo
.
VƯỜN NHÀ CÔ ĐẶC
.
những quả ổi chín dần trong mắt má
buổi chiều lăn qua những đám mây
mắt má nhìn con mùi ổi thơm phảng phất
sau nhiều năm xa khuất
cây ổi nhà ta không còn
còn cây vú sữa
bao năm không ra quả
con về\
ngồi bên thành giếng
vườn nhà ta cô đặc
tay con chạm mùi thơm ngọt
những quả ổi chín
từ hai mươi năm trước
tay con chạm
mong manh
mắt má nhìn con mắt lá
tím một miền xa lạ
TB: đột nhiên năm nay cây vú sữa nhà mình đầy trái má ạ
nhưng trẻ con hàng xóm hái tiệt rồi
cũng đành thôi
.
KHÔNG ĐỀ
.
đi qua cánh đồng dại dột hái những bông cỏ lơ ngơ còn sót lại
tôi như dòng sông lơ mơ mùa giêng hai
chảy mà không chảy
tôi ăn vào nắng ăn vào mưa ăn những tiếng kêu dài
của ruộng đồng cơ cực
của những dấu chân thô dẫm vào ký ức
dẫm vào giấc mơ
làm sao có tương lai
khi những dấu chân này bị xóa nhanh sau một click
chiều cuối năm
.
CHỢ QUÊ CHIỀU CUỐI NĂM

trời rao bán mây mù se sắt
rao bán những tiếng kêu thảng thốt
lặng im trên từng ấy mẹt hàng
những quả quất đỏ trôn
những nụ đào nghẹn tức
hoa nở kịp chỉ có cúc và
cúc

những bà mẹ  mắt nhìn lên
không biết ngóng trông gì
những người chị  mân mê mấy bó rau không bán được
ngóng trông gì
chiều hai chín rồi chiều ba mươi
khi tất cả bỏ đi mình tôi đứng lại
như một chùm cúc vàng trơ trọi
chợ tàn

ngóng trông gì
những nụ đào khờ dại
những bó rau cam chịu
những người đã ra về
chợ quê

ai rao bán trống không và bấc

.
DÒNG SÔNG NGÀY GIÁP TẾT
.
nghẽn mạch
những con cua tìm đường thoát
tám cẳng hai càng
một mai hai mắt
rõ ràng em ơi
những con cá nhiễm độc
chỉ thở một mang thôi đã hạnh phúc
những nhà thơ tôm tép
trước khi bị rang khế
mong nói có người nghe đã ấm áp
những chép mè quan chức
hùng hục bơi trong vũng đục quá hởi lòng
tôi là con cá cấn lọt mắt lưới này
cấn mắt lưới khác
thoát châm điện
dính châm ngôn
tôi là bọt nước
lều bều sau mùa lũ
tiếp tục lều bều
dòng sông giáp Tết
nhìn phát khiếp
tắm một lần hóa ghẻ
hai lần ngạt thở
uống nước chết liền
nghẽn mạch
.
GỬI…
.
Và Ưu Điềm nơi mẹ đẻ ra tôi
Chao thương nhớ là tiếng bìm bịp nước
Ngày ba bữa nghẹn khoai và rau luộc
Hai mươi năm vẫn thắc thỏm một ngày về
( Nguyễn Khoa Điềm)
.
buổi sáng qua Ưu Điềm không còn nghe tiếng bìm bịp nước
tiếng giã bàng cụp cum như giữa Tháp Mười
cát trắng lóa chuyện vui buồn ngày trước
tôi bồng bềnh trong tuổi thơ anh
những người ăn khoai cứ ăn tiếp đời mình
rau dễ nhất lại là rau luộc
anh sinh ra trong nỗi buồn mất nước
anh về già vận nước vẫn chông chênh
những chằm sâu còn cá sấu thuồng luồng
hay chỉ nỗi trống không ngày gặp lại
câu thơ khổ như làn da tím tái
thuở mưa dầm mẹ dắt anh đi
câu thơ anh là một mảnh gương soi
tôi chợt thấy khuôn mặt mình hồi nhỏ
ở một miền quê buồn đâu đó
không phải mà sao tờ tợ Ưu Điềm
cũng dòng sông lạc giữa cánh đồng
thắc thỏm trắng một nét cò đơn độc
như câu thơ rơi ai vừa nhặt được
Và Ưu Điềm nơi mẹ đẻ ra tôi

14/4/2012
.
A LƯỚI
.
Em Cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi
Nguyễn Khoa Điềm

.
giữa đường Hồ Chí Minh
ba con dê nằm xếp theo bố cục
sương giăng lưới thưa
người đi khó lọt
em Cu Tai
tóc giờ điểm bạc
như tóc nhà thơ hát ru em
chúng ta có thể thắng nhiều cuộc chiến tranh
riêng trận chiến thời gian ta thua đứt
những người Tà Ôi lưng màu da rẫy cũ
hết về bên Việt lại dạt sang Lào
những người Tà Ôi
vẽ những lối mòn bâng quơ qua đỉnh núi
họ gùi nặng cái gì như quá khứ
đếm từng bước trên đường
sông A-Sáp đập thủy điện chắn ngang
phía bạn Lào cạn nước
người Tà Ôi kéo nhau về Việt
quốc tịch chắn ngang
ngày ấy tròn 41 năm
tôi viết bài thơ “trẻ con Lào” khi đi ngang rừng tây A Lưới
làm sao tôi biết mình đã gặp
những đứa trẻ Tà Ôi
chạy òa như lốc xoáy giữa rừng già
miệng líu ríu những gì nghe rất lạ
như em cu Tai
hay những cu nào nữa
chiến tranh và di dân
những rẫy mới màu gan gà lở lói
những quả bí lăn dọc đường chiến địa
những mắt đen lay láy nỗi niềm
cứ tưởng ly hương
hóa ra ly quốc
cứ nghĩ nơi có đất có rừng là sống được
hóa ra bên Việt bên Lào
em cu Tai ngủ ở bên nào
cũng bám chặt vào lưng mẹ
anh hùng Vai đánh giặc ở bên nào
gương mặt cũng hồn nhiên như thế
A Lưới
tôi ước mình như con dúi
đào vẩn vơ củ rễ trong rừng
lại ước mình như con ong
hút nhụy hoa bên Lào bên Việt
chỉ không dám ước mình như con thác
bên dưới đập thủy điện A-Sáp
15/4/2012
.
CÓ NHỮNG LÚC
Hạt mưa thì quá nặng
Nghẹn ngào trong giếng xưa

( Nguyễn Khoa Điềm)

.
có những lúc chán như con gián
anh lặng nhìn cây mai
mọc bình thường rễ trong đất ngọn lên trời
miễn uốn éo
cây mai cũ như lời hứa
ngày cha mẹ thành duyên
chiếc nhẫn đính hôn là một bình vôi
màu gan gà
cha mẹ không sống mãi với anh, trừ cây mai và bình vôi
thanh thản
mỗi mùa xuân hoa vàng vôi trắng
trời xanh đất nâu
như người thân chưa gặp đã lâu
anh vô nhà chào bình vôi ra ngoài sân chào cây mai cổ
chợt lớ ngớ như đứa nhỏ
quên mặc áo mới đón xuân về

15/4/2012

.
TOÁN CẤP 1
.
cắt một tiếng chim
thành 3 khúc
lấy 1/3 tiếng hót
nhân đôi
mắt như nước mưa, còn môi
như lá ướt
thử ghép lại nước mưa và lá ướt
chẳng thấy gì
không gian thay nhau trôi
thời gian cài vào những vết nứt
thử nhốt con chích chòe vào hộp
rồi nghe lén tiếng hót
như một biện pháp
phòng ngừa
.
LỚN LÊN
.
những trái cây
lớn lên ngượng ngùng
lớn lên dấu diếm
lớn lên thích thú
lớn lên không vội vã
tôi nuôi những con chữ
mong chúng lớn lên
như những trái cây
gương mặt một ngày thay đổi
buổi sáng buổi trưa buổi tối
thời gian không lớn lên
chỉ trái cây và chữ ?
.
CƯ TRÚ

tôi cư trú trong niềm vui kẻ khác
thường đếm một hai ba
vui cạ thôi mà
bốn năm sáu
vỡ òa
vui

BAY ĐI ĐÂU
.
nhà thơ bay đi đâu ?
cung trăng đã có chủ
người ta “thành kính phân lô”
ở đó
nhà thơ bay đi đâu ?
thiên hà vô tận vô nghĩa
tên lửa đẩy có tên lửa bắn hạ
vệ tinh do thám có vệ tinh xóa
thôi thì bay vào đũng quần mình
bay tuốt vào trong
xong
.
BỨC TƯỜNG VÀ CÁNH CỬA
.
nếu trước em một trăm cánh cửa là một trăm bức tường
vẫn còn một khe hẹp
nếu đời em là đáy của đáy
có thể lối thoát ngay ở đó
nhưng tôi nói chỉ mà nói
không thể nào tưởng tượng nổi
vì sao em thoát được ?
vì sao một con người bị vùi dập tự vùi dập đến tận cùng
vẫn thao thức trong lòng mình ngọn lửa
cuộc sống với em là khủng khiếp
nhưng kỳ lạ
vì sao cái không thể lại thành có thể
vì sao em vượt được ngục tù này ?
chợt nhớ 30 năm về trước
tôi đã gặp ở rừng cao su Dầu Tiếng
một người bạn gái giống như em
cô ấy hát bài “Lên ngàn”
với gương mặt đầy hy vọng
những ai chưa từng như em cạn tới đáy cuộc sống
sẽ không dám nói một điều gì
tôi cũng vậy
có một nhà văn Mỹ từng khuyên:
“mỗi bức tường là một cánh cửa”
nhưng bức tường em xuyên qua chưa từng mấy ai xuyên qua
dù biết ngay ở đó luôn tiềm ẩn một cánh cửa
.
KHÔNG ĐỀ
.
tôi như đất đai buồn nắm chặt lại
những giọt nước mình đang mất
những khoảng xanh mình chưng cất
thoảng mùi lá lúa
tôi như đụn cỏ cuối mùa khô chờ từng cú lăn mình đám mây hay con chó nhỏ
tôi như cánh đồng sau vụ gặt trơ cuống rạ
chĩa lên trời những bơ vơ
tôi như vệt nứt đất không soi rõ
chiều sâu giọt nước mắt
của người bước lùi cắm từng dảnh mạ
bước lùi suốt đời
tôi không thể bay lên khi những người ấy cắm chặt chân xuống bùn
và bầu trời của họ là những tấm tôn rách

.
Thơ Thanh Thảo/ Tác giả gửi qua eMail
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét