Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Thơ Trần Ninh Hồ


TRẦN NINH HỒ

Lữ Thứ Với Con Người
Tưởng niệm Trịnh Công Sơn

Tôi chưa thấy một người đàn ông nào lớn lao
mà mong manh đến vậy
Tình yêu và những khắc khoải của anh
Về cội nguồn
Thánh thần
Chiến tranh
Lặng lẽ
Thấm
Vào tôi
Vào mẹ
Vào em
Hương trời
Bụi đất.
Không biết tự bao giờ
Trong những nỗi niềm ngỡ như rất riêng tư
của mình
Tôi luôn thấy
Thấp thoáng
Tên
Một người
Mà tôi chưa hề quen
Trịnh Công Sơn!
Trịnh Công Sơn
Người được nhiều nhất những yêu thương
Mà lạ sao
Chưa bao giờ hết buồn
Cho đến tận sớm nay
Vĩnh biệt!
Thua tất thảy các nhà thơ đến mấy mươi mẫu tự
Hơn là bẩy nốt nhạc không lời?
Không tráng khúc. Cùng loài người lữ thứ
Từ trần gian, qua địa ngục, thiên đường…

Hà Nội, 1,2,3-4-2001



CHA TÔI TRĂM TUỔI.
Dâng cha Trần Hữu Cải
Nhà nước thư mừng cha tôi
Một công dân tròn trăm tuổi
Biết bao nhiêu là trôi nổi
Trăm năm lo đủ phận người?
Cuốc cày quần nâu áo vá
Đôi khi khăn xếp, com-lê
Cọc cạch mươi câu Hán Việt
Chuệch choạc vài dòng a, b...
Sách báo trang quên, trang nhớ
Thạch Sanh, Thủy Hử nằm lòng
Kim Vân Kiều chen tom chát
Quan họ Thương, Cầu đôi sông...
Thế rồi "Bạch Đằng Giang"* hát
Cùng bầu bạn ca "Lên Đàng"
"Tiếng Gọi Thanh Niên" dào dạt
Dặm trường bao nẻo dọc ngang
Bao nhiêu hố ngang, bẫy dọc
Phải non nửa đời lưu lạc
Mới soi được ánh sao vàng!...
Nuôi con như... đền nợ nước!
Một thời gạo chợ, củi sông
Sách bút đổi bằng thiếu đói
Con khôn lớn với ruộng đồng,
sân trường, chiến trường Nam Bắc
Thương nước gái trai dốc lòng
Bao năm mịt mù bom đạn
Bao ngày đứt ruột chờ mong
Tóc cha rụng cho trán rộng
Phận nhỏ lo bao nỗi đời!
Cháu chắt khoe trang vở sạch
Cười móm mém thay mắt mờ
Ca trù "di sản thế giới"
Đài mở nhưng điếc đặc rồi
Tay run gõ theo đôi nhịp
Lạc phách mà lòng thật vui!
Đài tắt. Cụ vẫn còn gõ
Các con tóc bạc rung cười
Thi thoảng, đột nhiên cụ hỏi
Hòa - nhập có như Đại - đồng?
Màn hình sao vẫn lửa khói
Còn nơi nào đánh nhau không?...
Tháng Giêng Nhâm Thìn


Ba bài ca yêu nước (Lưu Hữu Phước) giữa thế kỷ XX.
GIÁ SÁCH VÀ DÒNG SÔNG
Nhìn giá sách ngàn vạn trang
Không hiểu sao người viết được
Có dòng nào trùng lặp không
Như ngàn ao tù đọng nước
Chợt muốn hỏi dò cây bút
Chỏng chơ lạnh ngắt góc bàn
Hay là hỏi thử mặt giấy
Trắng trơn tăm tắp ngàn trang
Ồ, nhưng mà kìa, dòng sông
Nông sâu cùng đất gập ghềnh
Sau những đầy vơi bão tố
Lặng tờ. Thoắt lại lênh đênh...
Những trang văn dồn nước xiết
Những câu thơ lọc ánh trời
Ôi cả những dòng sông chết
Đáy bùn vân sóng còn trôi!

Tháng Giêng 2012
GIỮA NÁO LOẠN VÀ BÌNH YÊN.
Nhớ anh Trần Quốc Vượng

Thế là không bao giờ nữa
Được nghe anh nói, anh cười
Không bao giờ còn "anh Vượng"
Để nghe anh nhắn "qua chơi"
Để được nghe anh nói thẳng
"Cứ viết thế phí một đời!"
Hay là "Viết vậy mới được
vận người cũng như vận nước
vui, buồn cho nó đến nơi
tâm tình thì đừng giả dối
văn chương đâu chỉ một thời"
Anh thích nhất bạn bè đến
Học trò xúm xít kề bên
Rối rít tay đũa tay chén
Đón bạn như mừng... trạng nguyên
"Phàm có chai nào uống được
truyền đem ra trước trận tiền!"
Có lúc mắt lại đẫm lệ
Lặng thinh đóng chặt cửa phòng
Học trò biết ý bàn khẽ
"Lại chuyện oan khiên chi đó
Có khi từ thời... Hùng Vương!"
Có lúc "tâm sự" oang oang
Cứ như giữa giảng đường lớn
Tay giấy tay bút xênh xang
"Sách Hoa, sách Pháp, sách Phạn
cả ba đều ghi việc này
cổ vật thảy đều minh chứng
không tin thì có mà loạn
ai cãi xin mời đến đây!"
Đồng nghiệp biết ý, tạm lảng
"Với Vượng, tư liệu phải nghiêm
mới khen, mới bác được lão
còn bây giờ mà tranh luận
không khéo lão mắng mình điên!"
Đi cùng mồ hôi nước mắt
Giữa náo loạn và bình yên
Sử học không chỉ học thuật
Còn là Ngự - sử - thế - thiên!
Đời anh dài theo lịch sử
Nước non bầu bạn mọi miền
Anh đi cũng như anh ở
Cõi nào hẳn cũng thần tiên.

Mồng bốn tháng bảy Ất Dậu (8/2005)

Nhặt quanh Lý Bạch
.
Có một chàng học trò lang thang lên kinh kỳ
Thoắt một cái thành bạn bầu tri kỷ
Với quý phi, với vua. Và thoắt cái
Vua toan đưa lên đoạn đầu đài.
1.
Trời đất nghiêng như chén
Say lo chi ai cười
Hiền nhân từng say thế
Thánh thần say như... người!
Cần chi thần thánh nữa
Hiền nhân đây đủ rồi
Một chén tường thế sự
hai chén đã tri âm
Ba chén thông lẽ trời
Thông ba ngàn thế giới
Thương vô chừng nhân gian!
Ai hy dưới lớp bụi vàng
Bao nhiêu thành quách huy hoàng đã chôn
Bàn chi chén - dại, chén - khôn
Với ta chỉ chén - mê - hồn mà thôi!
2.
Trăng ngàn năm vẫn một khối
Người một dòng trôi lê thê
Ai cũng tìm nơi nương tựa
Riêng ta tựa vào đê mê
Tựa vào vô hình men rượu
Riêng ta tựa vào tái tê!
Cất chén mời vầng sáng uống
Buồn xưa sợ không dám về
Uống cho sao trời rụng hết
Chỉ còn ta với sơn khê.
Sông Ngân còn đứt giữa trời
Thành ba ngàn thước nước hồi thế gian
Hạc kia rồi cũng về ngàn
Tỉ tê tùng bách hàng hàng lệ sa
Sao ta lại chẳng là ta
Mượn chi cung cấm, ngọc ngà, quyền uy?
3.
Nhà ta là nơi khó đến
Dẫu rằng chẳng cách quan san
Thuyền Rồngtừ nay không bến
Bờ này chỉ ngóng thuyền nan!...
2000-2007
.
Thơ Trần Ninh Hồ/ Tạp chí Thơ gửi qua eMail
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét