BÙI THỊ SƠN
Sinh ngày 6/3/1957.
Việt Hồng - Thanh Hà- Hải Dương.
Hiện sống và làm việc tại Lai Châu.
Sinh ngày 6/3/1957.
Việt Hồng - Thanh Hà- Hải Dương.
Hiện sống và làm việc tại Lai Châu.
SẮC MÀU PHAI
Tết qua rồi, lam vẫn mườn mượt núi
Thơ tình em vẫn bối rối, ngổn ngang
Xin anh đừng bế bồng, đừng trói
Để thơ đau quay quắt bẽ bàng
Tết qua rồi,son bợt, phấn dở dang
Sự thật tróc lở loang nơi kiều diễm
Dù là Chúa rừng xanh hay con ong, cái kiến
Giữ nổi chi Xuân hiển hiện bốn mùa?
Tết qua rồi, thau đã tách vàng chưa?
Hay vẫn à uôm, ỡm ờ, hổ lốn
Trắng nhờ nhợ một mâm trăng lộn xộn
Mùi dịu êm lẩn trốn đáy huyệt sâu
Tết qua rồi, tim tím rớt đi đâu?
NGỘ
Xin cho Xuân mãi hồng đôi má trẻ
Xin cho Xuân mãi khỏe ánh mắt già
Đau đáu trở trăn xin giữ lại riêng ta
Khi ta chợt ngộ ra : Xuân cũng đeo mặt nạ
XIN LỖI DẤU YÊU
Tháng ba rủ rê em lặn biển
Kiếm tìm trong ốc hến ngủ quên
Chun chút sợi yêu mềm môi mắt
Bao mùa đông héo quắt bên thềm !
Dấu yêu ơi ! Xin chớ trách em
Con dúi cùn cụt ẩn hang đêm
Khát một lần xây lâu đài cát
Rồi hoà tan trong sóng êm đềm...
NGÀY ANH ĐI...
Ngày anh đi...nhà sàn em mọc ngược
Những cột lim chổng nỗng vó lên trời
Mái nhà lộn xuống đất chơi vơi
Cửa toang hoác hứng sao trời loang lổ
Ngày anh đi...gà mái quên nhảy ổ
Qủa trứng găm trong bụng chẳng chui ra
Chiếc mào cùn cụt bỗng loe loa
ả quáng quàng sợ phải xa gà trống
Ngày anh đi...ầm ào biển động
Túp lều hoang trống rỗng tận cùng
ốc cô đơn chui trong vỏ bịt bùng
trốn biển khơi một vũng bão nổi
Ngày anh đi...em chỉ còn đêm tối...
OI NỒNG
Đêm
Con nhền nhện
tháo vòng
Mèo hoang
điên dại
thét nồng nã yêu
Ngày
gió hôn trượt
cánh diều
Chân bàn chổng vó
tạc điều vu vơ!
NGỌ VỀ !
Ngọ về từ cõi xa xăm
Ai ngồi dệt vải, ai nằm ngóng sao?
Cua già quàm quắp cào cào
Cho nhơn nhớt nhớ, cho hanh hao buồn!
Ngọ về cho lệ ngừng tuôn
Với tay chộp chú chuồn chuồn lẳng lơ
Yêu nhau ăn bụi, ngủ bờ
Hơn lâu đài rỗng tuyếch vờ vịt nhau
Ngọ về in dưới đáy thau
Một chùm máu chết, một câu thơ tù!
HŨ BUỒN
Cái hũ buồn hoang hoải em chôn
Chiều nay bất ngờ bão cuốn tung ra biển
Ngậm chặt trong miệng lũ nghêu, sò, ốc, hến
Nơi em chôn hũ buồn
Nở bông hồng rực rỡ…
NỐT RUỒI
Nốt ruồi đậu ở khoé môi
Trong mắt tình si bỗng trở thành lộng lẫy
Vũ trụ bao la cũng dường như tan chảy
Lặn vào hư vô say nghiêng ngả trời chiều
Rồi một ngày
tình yêu
như con sâu đo rúm ró trong lọ mực
Xanh đỏ hai màu
mực chết
Nốt ruồi
bỗng trở lên gớm ghiếc
Như dấu chấm to đùng
bàn tay tạo hoá phết khoé môi
Nốt ruồi ơi!
Nốt ruồi ơi!
Thôi đừng nghễu nghện đậu khoé môi
Cho người thương
kẻ ghét
Hãy di trú
về nơi tuyệt đẹp
biết chỉ riêng mình.
Tết qua rồi, lam vẫn mườn mượt núi
Thơ tình em vẫn bối rối, ngổn ngang
Xin anh đừng bế bồng, đừng trói
Để thơ đau quay quắt bẽ bàng
Tết qua rồi,son bợt, phấn dở dang
Sự thật tróc lở loang nơi kiều diễm
Dù là Chúa rừng xanh hay con ong, cái kiến
Giữ nổi chi Xuân hiển hiện bốn mùa?
Tết qua rồi, thau đã tách vàng chưa?
Hay vẫn à uôm, ỡm ờ, hổ lốn
Trắng nhờ nhợ một mâm trăng lộn xộn
Mùi dịu êm lẩn trốn đáy huyệt sâu
Tết qua rồi, tim tím rớt đi đâu?
NGỘ
Xin cho Xuân mãi hồng đôi má trẻ
Xin cho Xuân mãi khỏe ánh mắt già
Đau đáu trở trăn xin giữ lại riêng ta
Khi ta chợt ngộ ra : Xuân cũng đeo mặt nạ
XIN LỖI DẤU YÊU
Tháng ba rủ rê em lặn biển
Kiếm tìm trong ốc hến ngủ quên
Chun chút sợi yêu mềm môi mắt
Bao mùa đông héo quắt bên thềm !
Dấu yêu ơi ! Xin chớ trách em
Con dúi cùn cụt ẩn hang đêm
Khát một lần xây lâu đài cát
Rồi hoà tan trong sóng êm đềm...
NGÀY ANH ĐI...
Ngày anh đi...nhà sàn em mọc ngược
Những cột lim chổng nỗng vó lên trời
Mái nhà lộn xuống đất chơi vơi
Cửa toang hoác hứng sao trời loang lổ
Ngày anh đi...gà mái quên nhảy ổ
Qủa trứng găm trong bụng chẳng chui ra
Chiếc mào cùn cụt bỗng loe loa
ả quáng quàng sợ phải xa gà trống
Ngày anh đi...ầm ào biển động
Túp lều hoang trống rỗng tận cùng
ốc cô đơn chui trong vỏ bịt bùng
trốn biển khơi một vũng bão nổi
Ngày anh đi...em chỉ còn đêm tối...
OI NỒNG
Đêm
Con nhền nhện
tháo vòng
Mèo hoang
điên dại
thét nồng nã yêu
Ngày
gió hôn trượt
cánh diều
Chân bàn chổng vó
tạc điều vu vơ!
NGỌ VỀ !
Ngọ về từ cõi xa xăm
Ai ngồi dệt vải, ai nằm ngóng sao?
Cua già quàm quắp cào cào
Cho nhơn nhớt nhớ, cho hanh hao buồn!
Ngọ về cho lệ ngừng tuôn
Với tay chộp chú chuồn chuồn lẳng lơ
Yêu nhau ăn bụi, ngủ bờ
Hơn lâu đài rỗng tuyếch vờ vịt nhau
Ngọ về in dưới đáy thau
Một chùm máu chết, một câu thơ tù!
HŨ BUỒN
Cái hũ buồn hoang hoải em chôn
Chiều nay bất ngờ bão cuốn tung ra biển
Ngậm chặt trong miệng lũ nghêu, sò, ốc, hến
Nơi em chôn hũ buồn
Nở bông hồng rực rỡ…
NỐT RUỒI
Nốt ruồi đậu ở khoé môi
Trong mắt tình si bỗng trở thành lộng lẫy
Vũ trụ bao la cũng dường như tan chảy
Lặn vào hư vô say nghiêng ngả trời chiều
Rồi một ngày
tình yêu
như con sâu đo rúm ró trong lọ mực
Xanh đỏ hai màu
mực chết
Nốt ruồi
bỗng trở lên gớm ghiếc
Như dấu chấm to đùng
bàn tay tạo hoá phết khoé môi
Nốt ruồi ơi!
Nốt ruồi ơi!
Thôi đừng nghễu nghện đậu khoé môi
Cho người thương
kẻ ghét
Hãy di trú
về nơi tuyệt đẹp
biết chỉ riêng mình.
.
Thơ Bùi thị Sơn/ HXH chọn đọc
NNB vi tính giới thiệu
Thơ Bùi thị Sơn/ HXH chọn đọc
NNB vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét