Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Thơ Nhật Tuấn


NHẬT TUẤN

Lỗ thủng

Về đâu đêm nay khi không còn em ?
Ngọn đèn đỏ chắn đường và tôi, đôi mắt đỏ
Con chó hoang sục sạo nấc trong đêm
Tiếng kéo cắt thịt khô nảy lanh tanh trên phố

Về đâu đêm nay khi không còn em ?
Người gác đường nhìn tôi và sờ tay vào súng.
“Thôi này đừng bắn nữa,trái tim tôi vưà có một lỗ thủng...”
Đã rơi vào đó thiên đường tôi mới có
Ngọn gió nào luồn lọt kẽ tay ?
Mộng tưởng trắng ,về đâu đêm nay ?
Phố xá ngủ rồi,cả con chuột cũng thôi không thập thò miệng cống
Chỉ còn tôi vẫn phải đi với “lỗ thủng’này.

Hạt dẻ gai

Juliette cuả tôi nghịch như quỷ
Nàng bảo tôi quỳ xoè tay ra nàng cho
Tôi yêu nàng lắm nên tôi quỳ
Nàng đặt vào tay tôi một hạt nho nhỏ nàng gọi là hạt yêu
Tôi bỏ mồm chưa kịp nuốt nàng đã bóp ngực tôi không cho trôi xuống bao tử
Hạt cuả nàng mắc ở đó –nơi trái tim tôi đang vui tươi nhảy nhót
Ngày ngày nàng tưới một giọt nước cuả nàng và áp tai vào ngực tôi nghe.
“Tách” hạt nảy mầm và nàng nói nó sẽ là cây dẻ gai
Khi cây ấy bám chắc tim tôi cùng lúc lắc như dò kiểng treo cưả sổ gió, nàng thôi không tưới nữa
Cây hút nước trái tim tôi và cả đôi cùng khô héo
Tôi lại phải quỳ xin nàng cho nước tưới
Juliette lắc đầu không có nữa vì bây giờ nàng chỉ còn biết cười thôi
Tôi đành phải tưới thay nàng bằng những giọt nước mắt cuả chính tôi...

Thơ Nhật Tuấn/ Tác giả gửi qua eMail
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét