Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Thơ Hà Văn Sĩ



HÀ VĂN SĨ

Không chỉ riêng ai.

Có những nỗi niềm không chỉ riêng ai
Cái xa vắng của một thời vụng dại
Cỏ vắng sân trường, cây si còn sót lại
Chẳng lẽ ta trồng cho vướng víu chân ta !

Có những nỗi niềm ta hỏi thử trời xanh
Trời vẫn cứ xanh, màu xanh con gái
Tóc điểm bạc ai bảo mình bé dại ?
Hỏi thời gian - thời gian chỉ : trời xanh !

Đi nửa đời sao lại cứ loanh quanh
Không lạc bước sao ta về lối cũ ?
Chân lãng du gặp thuyền du tử
Chẳng hẹn quay về sao ta cứ gặp em !

Ta giận người, ngày ấy vờ quên
Cứ bảo rằng ta : hễ đi là đến
Ta thiệt thà đi vì … hễ đi là đến
Ta đến với nỗi niềm - không chỉ riêng ai !
                                       
(Bình Phước, 26/7/2011)


Em và ta.

Em là nốt nhạc trầm
Ta vụng về tay phím
Lạc cung đàn
Nên nốt nhạc
Thành câm.

Em là gió du dương
Thổi ta về viễn xứ
Ta say ngó mây trời
Quên khuấy
Gió thôi bay.

Em là biệt thự xanh
Ta mấy lần mua số
Dãy số vô tình
Đưa ta vào mơ.

Em là bài thơ say
Ta thiếu từ “chếnh choáng”
Nên cuối đời
Dang dở
Thơ cay.

Sao em không là ta
Cho ta thôi tìm kiếm
Gã say bên đường
Quán đợi
Đâu em ?

Sao em là mỹ nhân
Cho suốt đời ta họa ?
Nét dại khờ
                không vẽ nổi
                           một đường cong !
                                                      (7/2011)

Vết chim di

Đất thần kinh mơ màng
Dệt thêu vàng cổ kính
Sông quê chảy đôi bờ
Mĩ miều ôm Bạch Hổ.

Mùa đông dệt áo len đủ ấm
Cho xuân về Thượng Tứ kín vòng tay
Hạ ở lại đỏ mùa hoa phượng vỹ
Thu không chờ thu đếm lá thu bay.

Con đường vơi lá sầu nay
Tím màu Đại Nội xoè tay khóc thầm
Hàm Nghi hoài cổ xa trông
Ngõ về Tây Lộc chờ mong ráng chiều …

Như cánh chim xa tổ
Một chiều nghiêng não nề
Kinh thành xưa tráng lệ
Vết chim di không về. 

                                  (7/2011)
                                             
Phà Cần Thơ.

Có bao giờ anh nhớ đến ngày xưa   
Cái ngày xưa- xưa như cổ tích
Bởi lối anh về chỉ một nẻo thời gian.

Con phà Cần Thơ gợi miền ký ức
Mà niềm thương thành bến đợi chờ
Mai xa lắc mấy người còn nhớ ?
Khi con phà nằm giữa nắng mưa !

Con sông Hậu trải mình thương nhớ
Giữa đôi bờ kết chuyện trăm năm
Anh bên này sông, em bên kia sông
Con sóng đong đưa, phà anh qua bến
Giữa trưa hè oi bức
Sông hiền hòa tưới mát lòng anh
Khi chiều về có đôi cánh chim xanh
Nối rộng bờ em, mềm môi say khướt.

Mùa đông qua áo choàng em ướt
Anh một lần hơ ấm má em thương
Cơn mưa dịu đi, chiều về, đêm rất vội
Chưa kịp nói lời - thương vời vợi lòng anh.

Mùa thu ấy chưa đủ vàng nỗi nhớ
Bởi con phà đưa lữ khách qua sông
Khách qua sông con phà còn ghé lại
Chở nỗi lòng về với phía xa xăm...

Khi xuân sang em chỉ kịp theo mình
Phà cập bến, nối đôi bờ hạnh phúc
Nước mắt anh sao rưng rưng chảy ?
Quyện mối duyên lành xao xuyến tim em !

Anh đã kịp qua chuyến phà hạnh phúc
Cho nhịp cầu rạo rực nhân duyên.
Cũng có lẽ, vì đêm về rất vội
Trở giấc vàng,
                             Xin phà gửi mùa sang.
                         
(Nhớ Cần Thơ, 7/2011)
                                                    

Biển, sóng và em

Ngàn con sóng
nhấp nhô
chất mặn,
phía xa bờ
trời
xanh…
trắng
hư vô.

Biển
ấp yêu
con sóng
vỗ bờ,
đùa
với sóng  
dật dờ
em tắm.

Biển
đệm khúc tự tình,
cho
đôi mình
trò chuyện
trăm năm.
Biển
ồn ào
cho tuổi trẻ
dạo chơi,
chiều
bóng đổ
vai gầy
vương nỗi nhớ.

Biển
là nơi
trẻ con
xây tháp cổ,
với
đôi tay
vời vợi
ngất lâu đài.

Và biển
cười …
tan biến
cuộc
bi ai.

Khi đêm về
biển than thở
cùng ai,
cái chất mặn
lẻ loi
tình
tri kỷ ?

Khi đêm về
biển bơ vơ
trăn trở,
Sóng không nói gì,
Em
chẳng nói chi !

Tháng bảy, 2011.

Tình anh trên núi

Nơi đây
trời xanh
mây thấp,
Những ngôi nhà
cấp bốn
phố
xênh xang.

Nơi đây
dòng sông
xanh
ký ức,
cứ chảy hoài
chảy miết
đến
ngàn sau.

Nơi đây
nhịp cầu cao
vời vợi,
Bảy sắc cầu vồng
thương
Chức Nữ -Ngưu Lang.
Và nơi đây
Trăng gió
Với mây ngàn
Đến
Rất khẽ
Dịu dàng
Em
Trinh nữ.
             
Một thời đạn bom
Một thời máu đổ
Một nấm mồ chôn ba ngàn sinh linh. (1)

Một thời đạn bom
Một thời lửa cháy
Vang khúc quân hành
Vọng tiếng quân ca. (2)

Một thời đạn bom
Một thời hòa bình
Đây chiến tích oai hùng
Mùa binh lửa.  (3)

  dòng sông chảy trong ký ức
Có nhịp cầu tiếp nối bờ vui
Có tiếng em cười trong khoảnh khắc lệ tôi
Có đêm trăng rằm, này, ông trăng xuống chơi.


Và cứ thế mùa cho tôi hơi ấm
Sự sống sinh sôi, tình yêu ngát hương đời
Và cứ thế
               cỏ cây thay áo mới
Nhuộm sắc hương tình
               nồng đượm nét xuân xinh.
 
 (Bình Phước, 7/2011).                          
(1) Bình Long
(2) Phước Long
(3) Lộc Ninh


Thơ Hà Văn Sĩ/ Bình Phước
sihavan@yahoo.com.vn
Trích tập thơ "Trên Bến Sông Quê"
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét