Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Thơ Thủy Hướng Dương


THỦY HƯỚNG DƯƠNG

CỎ DẠI VÀ MÂY NGÀN

Em như ngọn cỏ dại
Càng mọc… càng hoang vu
Một dấu ngựa in vờ
Cũng oằn mình thảng thốt

Anh như mây trên núi
Càng gió càng mênh mang
Lá đùa con mắt biếc
Cũng giật mình xốn xang

Cỏ dại và mây ngàn
Có gì ràng buộc được?
Ôi! hương đời xao xuyến
Thoảng cánh đồng trinh nguyên…

11.12.2010
 
SỢ

Không còn trẻ để ngây thơ
Bây giờ mà nói dại khờ ai tin?
Thế mà một ánh mắt nhìn
Cũng làm em sợ… nhỡ mình lại yêu?

Sợ đêm buông lấp nắng chiều
Sợ ngày cạn hết những điều khát khao
Sợ ngón tay ấy đan vào
Rối tơ lòng, biết ai nào gỡ cho?

Sợ lá khẽ rụng vườn mơ
Sợ người lấy cớ sững sờ trăng khuya
Làm sao biết lối mà về
Vì đôi chân vướng cỏ mê mất rồi

Sợ sông suối ngập khóc, cười
Biết đâu đắm cả một đời đa đoan
Gió ru một khúc ngỡ ngàng
Sợ lòng réo rắt muôn vàn nhớ thương…

2010

THẢ VÀO MÊNH MÔNG

Ngồi buồn thả mấy vần thơ
Câu dài, câu ngắn bơ vơ cõi lòng

Thả đêm vào giữa hư  không
Thả ngày vào giữa mênh mông nắng vàng

Thả tôi vào với mây ngàn
Ngón tay chạm khẽ ngỡ ngàng môi anh

Dỗi hờn thả giữa lá xanh
Mắt ai xa vắng như hình mũi tên

Nhón tình nhúng rượu say men
Thả tôi lờ lững trôi trên dòng đời

Cuối đêm cạn hết thơ rồi
Chờ Ban mai thả ru hời dấu yêu…


KHÁT

Tháng tư
nắng vàng màu hổ phách
Và em tôi
Sắc trắng hoa loa kèn
Dìu dịu hương, mà quyến rũ lạ thường
Em
Hệt như vườn quả ngọt
mòng mọng, xum xuê…
Và giữa trưa, tôi khát…
Hé miệng khô, hớp từng giọt môi em...
Tôi khát!
Sắc trắng ngần,
Ôm lấy tôi, cánh tay em ngà ngọc
Lời ngọt ngào, như dòng suối tuôn ra
Khát lắm em ơi!
Man mát gió thoảng qua
Là ánh mắt vời  vợi xa, thăm thẳm…
Trời tháng tư
Có gì mà lạ lắm?
Nắng hạ về, gió nhè nhẹ ru cây
Trời xanh trong, điểm xuyết những chùm mây
Còn tôi khát, ngát mùi hoa buổi sớm
Còn tôi khát em tôi hương nồng đượm
Khát thật nhiều,
khát lắm tháng tư ơi!


ĐÊM MƯỢT NHƯ NHUNG

Đêm mượt như nhung ôm lấy người ta yêu
Tiếng con dế mèn ngân lên
như tiếng vĩ cầm mê hoặc
Vệt lân tinh thắp sáng ngọn lửa lòng
Giữa khoảng mênh mông có nụ hôn rất lạ
Ngọt ngào… đến đê mê
Cỏ cây hoang vu ơi
Ánh mắt của anh hay của đêm?
Chạm khẽ nhịp tim yếu mềm
khiến em trở nên vụng về như đứa trẻ
Rõ lớn rồi mà khờ dại… ngu ngơ
Con đường dài kia ơi, hãy xôn xao đi!
Để đừng nghe thấy hơi thở của em gấp gáp
Bước chân em dù đã rất nhẹ
mà vẫn vang tiếng đá sỏi vu vơ
Thân hình em được rừng núi chở che
Và vòng tay anh xiết lấy em… nghẹt thở
Ôi! Đêm huyền bí!
Đêm của hai ta và cây cỏ đất trời…


VIẾT GÌ CHO TA

Ta viết gì cho tương lai?
Viết gì để tim ta thôi nhỏ máu…
Cho đêm ngắn lại
Cho đời dài thêm
Ta viết lên khoảng trống của đêm
Một hình bóng rượt đuổi theo hạnh phúc
Không rên la, chì chiết… rất nhẫn nại, bao dung
Ta viết vào trong đôi mắt anh
Nỗi si mê kìm nén
Bao ngượng ngùng, bẽn lẽn
Cuốn theo lá mùa thu…
Ta muốn viết vào ta
Vùng cỏ non trải dài trong tiềm thức
Có con dế mèn cất tiếng du ca
Cho lạc thú ưỡn mình chơi trong nắng
Cho nỗi buồn phải lạc lõng đi hoang
Ta viết gì cho ta ?
Để khát khao không thét gào thêm nữa
… và không còn… ta phải viết vào đêm…


KHẮC KHOẢI

Khắc khoải sống, khắc khoải yêu
Cả đời khắc khoải một điều: Có nhau!

Nửa đời tóc đã ngả màu
Trái ngang đã nếm, khổ đau đã nhiều

Bấy lâu ngẫm thấy tiếng yêu
Ngỡ tình như gió thoảng chiều nắng oi

Đôi chân lê bước lẻ loi
Đường tình gai góc chao ôi: Thật dài…

Còn bao lâu đến thiên thai?
Bao giờ cho hết đôi vai trĩu buồn?

Em đem phận số ra chôn
Mong ngày hóa kiếp cho hồn xênh xang

Cho em khắc khoải đêm tàn
Vần thơ thức dậy mơn man nụ cười

Một ngày mới sẽ dần trôi
Cho em khắc khoải bồi hồi chữ Yêu!


LUÊNH LOANG  MÙI YÊU THƯƠNG

…Bình yên bình yên giấc nồng
Dịu êm dịu êm đóa hồng, đòng đưa, đòng đưa lá vườn
Ngày mai ngày mai nắng vàng….
---- Ca khúc “Ru con mùa đông” -----

Bất chợt  mình gặp nhau
Giữa mùa đông lạnh giá
Anh gần em, gần quá…
Mùi yêu thương luênh loang

Hồ Thiền Quang, gió lao xao những miền lạc thú
Anh khẽ hát ru em ngủ
Nhưng… có khi nào ôm nhau mà ngủ được không anh?
Em bồng bênh, bồng bênh…
Giữa chiều mơ không nhắm mắt.
Người đi lúc thưa, lúc nhặt
Sương mù ướt lạnh vai thon
Chỉ riêng mắt rừng rực lửa
Bừng lên đốt cháy đôi mình
Giữa khoảng cách mong manh
Em cứ muốn hỏi đâu là ranh giới
Chẳng phải là điều vời vợi
Mà sao cắt nghĩa không đành?

Em như kẻ tù binh
Bị dẫn giải đi trong miền tình ái
Vụn vặt đời thường trộn lẫn thi ca hoang dại
Phố thị buồn, đau nỗi xa hoa

Bất chợt mình buông nhau ra
Thầm rơi tiếng nấc.
Nhưng yêu thương quyện chặt
Mãi chẳng hề buông nhau…

Ngày giáp Tết Tân Mão


NÓI VỚI VỢ CŨ CỦA CHỒNG
Viết cho TT
 
Chị, em hai kẻ khác dòng
Mà sao chung một kiếp chồng chị ơi!

Cái ngày chị đứng bên đời
Là em khờ dại đầy vơi nỗi niềm

Khóc cười thăm hỏi từng đêm
Vầy vò chăn gối cho mềm thanh tao

Chị cười vào những khát khao
Còn em vơ lại chênh chao riêng mình…

Trái ngang gạch nửa chữ tình
Đa đoan nhuốm đỏ một hình trái tim!

NGƯỜI ĐÀN BÀ
BÁN HÀNG RONG TRÊN PHỐ

Mòn chân khắp nẻo phố phường
Vai gầy cong trĩu sắc hương quê mùa
Bán cho người tỉnh, kẻ mơ
Cái cân đong đếm hững hờ lạ, quen...

Tiếng rao lạc dưới ánh đèn
Xao lòng giữa chốn bon chen thị thành
Phút dừng mua vội, bán nhanh
Gánh hàng rong bất chợt thành đơn côi


Nhìn con chim lạc cuối  trời
Thẫn thờ tưởng gió thả nơi quê nhà
Còn đâu bến nhuộm chiều tà
Cánh cò bay lả, bay la trên đồng

Nhường khu công nghiệp bên sông
Gánh hàng ra phố nuôi chồng, nuôi con
Ngửa bàn tay bụi lấm lem
Thương mùa cấy gặt, thương đêm hội hè

Làng xưa đâu nữa mà về
Mái hiên che tạm bờ đê qua ngày
Chị rong bán những sớm mai
Lãi đêm là giấc mơ hoài ngõ quê!

2011

Thơ Thủy Hướng Dương
Tác giả gừi qua eMail Vân Hạc
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét