Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Thơ Văn Trầm


VĂN TRẦM

Thế là
                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                       
Thế là em đã vu qui
Hoa xoan rụng tím lối đi đầu làng
Thế là em đã sang ngang
Anh người đến chậm…
                             lỡ làng bến quê!

Nước xuôi mãi biết đâu về
Cho dòng sông lạnh tái tê nỗi niềm
Thôi đành đổi giá mất em
thành tia nắng rọi bên thềm thời gian…
                                     1999                                                                                                                                                                                         

 Mênh mông đại dương
                                    
   Anh bơi trong mắt em
                                 đại dương vô tận
  Nửa cuộc đời lận đận
                                anh bơi…
  Mỗi chặng qua 
         lại thấy một chân trời
                                      lung linh
                                                kỳ ảo
 Đại dương em không hề giông bão
 Chỉ sóng tình
                   dào dạt…
                             đảo chao anh.                                      
                                   Hà Nội - 2002           

                                  
 Lạc nhau
.
Trong mơ đã chẳng gặp nhau
Ngoài đời sẽ lạc... Biết đâu mà tìm
Máy dù vẽ được nhịp tim
Nhưng máy chẳng hiện được duyên chúng mình.
                                                                   
 Yêu và sợ
          
     Em như con tầu yêu đại dương
                                         làm anh say biển

     Dù đứng trên bờ cát
     Sóng tình em
                          vẫn cuốn anh đảo chao

     Em ghé nhà gần
                            ngực anh ngẹt thở
     Em thăm người xa
                               hồn anh bâng khuâng

     Cất thỏi vàng SJC trong rương
                                   anh không lo bị trộm
     Nhưng dấu hình em tận trong tim
                                      anh vẫn còn sợ mất

     Phải chi con tầu em đừng ham
                                              ra biển rộng
     Chỉ như một hoàng cung
                                        đứng mãi trên bờ
     Cho trái tim anh…
                       Không thổn thức bao giờ.
      Tháng 10-2008

                                                             
Các vì sao
.
Lung linh trong vũ trụ
Muôn ngàn dải Ngân hà
Kính thiên văn không thể
Đếm hêt rừng sao xa

Chiếu mệnh em, mệnh anh
Là sao nào trên ấy?
Mà đêm đêm thức dậy
Anh vẫn tìm sao em...
SG- 2008

 
Từ chôi cuộc gọi em
.
Những ngày đầu ta mới quen nhau
Tim thổn thức chờ tiếng chuông reo gọi
Anh rất muốn ngày ấy giờ quay lại
Nhưng muộn rồi, thương cho tiếng chuông vang

Nhìn số máy em hiện trên màn sáng
Anh ngập ngừng rồi lại ngồi im
Có chuyện gì? Em muốn gặp lắm sao?
Còn gì mà nói đâu nên anh đành
để trái tim mình biến thành băng đá

Anh đã sống cho em dường như tất cả
Em lạnh thầm và mắt hướng xa xăm
Giờ mất anh em mới buồn? Mới tiếc?
Sao lúc gần nhau em lại không muốn biết
Rằng Tình yêu cần hai phía hướng về nhau
Bởi điện tích chúng mình đâu phải là cùng dấu

Tự đánh giá mình cao hoặc quá kiêu căng
Đâu có phải là khôn ngoan, hiểu biết
Đến nước này đây...
                             bản thân anh cũng tiếc
Nhưng quá muộn rồi
                          thôi đành để chuông reo...

Sài Gòn – 2006

Khi đấng nam nhi thất tình
.
Nhan sắc đời nào cũng sâu
                              như vùng xoáy đại dương
Cũng cám dỗ trong rượu độc ngọt ngào

Giai nhân trình diễn những màn ảo thuật
Mấy huy hoàng nhún nhảy bước kiêu sa

Bỏ sân khấu nhìn trời: đêm dày như lòng đất
Bỏ ảo tưởng nhìn đời: Rặt những trớ trêu…
Đau khổ thì nhiều, hạnh phúc được bao nhiêu!

Thì thôi – Chẳng gì hơn
Ta tự hát ru lòng bằng âm thanh công việc
Bằng giao lưu ánh mặt trời kiến thức
Cần cả những tiếng cười hài hước,
Rất nhiều, rất nhiều…
        để lấp dần khoảng trống của tình yêu.

SG. 6-9-09

 Em hay về đi – Anh vẫn đợi
.
 Dấn thân tới chốn phồn hoa
Tìm được hạnh phúc hay là nhuốc nhơ?
V T

Em ơi!  đây chốn cũ     
Anh vẳng nghe nhè nhẹ tiếng guốc quen
Ngày xưa ấy con đường lặng lẽ
Như còn dư âm bước êm đềm

Anh mãi trông -  em về xòe tay hái
Trái me chua hai đứa cắn hai đầu
Chùm phượng vĩ ngả mình bên lớp cũ
Vẫn chờ  che hai mái tóc kề nhau

Em có nghe sóng ngày xưa réo gọi ?
Biển trào dâng nỗi thổn thức trong anh ?
Từng viên sỏi ẩn mình trong cát đợi
Vẫn lấp lánh vàng dưới ánh trăng thanh

Anh lặng ngắm biển quê và… mong mỏi
Đến một ngày em trở lại bờ xa
Dù thuyền em có chở đầy tội lỗi 
Anh lấy nắng trời rửa trong lại tình ta. 
Sài Gòn - 2008

Tâm tình cùng vợ
.
Cơ quan biến thành nơi ham hố
tranh quyền hành
                            của những kẻ tiểu nhân

Ra đường phố gặp muôn người, muôn vẻ
Mặt người nào cũng lạnh ánh kim ngân

Con thì dại vô tư gây sóng gió
      trong gia đình, nhiều lúc tưởng
                                                  hóa điên

 Đời bạc bẽo gây cho nhau mệt mỏi…

  Chỉ nơi em  -
                     bến đổ bình yên.

SG. 30-6-09

Thơ Văn Trầm/ HXH đọc chọn
NNB vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét