Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Thơ Phùng Hải Yến



PHÙNG HẢI YẾN


Sinh ngày 18/9/1985
Dân tộc: Dao
Quê quán: Phăng Xô Lin- Sìn Hồ- Lai Châu


GIÓ CỐM
Chày khua đáy cối
Gió cốm len khẽ nếp áo chàm
Nắng thổ cẩm chở thu về hong tóc
Khói bếp bay.
Hương rượu cay.
Ánh mắt say.

Gió cốm đượm nồng vạt cỏ,
Cô gái mây
Nâng chày
Đưa mùa
Tiễn ngày tháng

Gió cốm
Níu chân khách lạ
Tình lay

GỌI THỨC BÌNH YÊN
Bấu vào chênh vênh
Chợt cỏ xanh ngả vàng
Máu đen từ trái tim
Rần rật chảy.

Véo thật đau cảm xúc
Đừng vô tâm trước trời cao mây sáng
Nỗi đau đời
Lầm lụi trôi trong đêm.

Cấu nát ngẫm suy
Đánh thức nơ – ron hoạt động
Hoàng hôn buông hấp hối
Hiển hiện quầng sáng xanh.

Cuối đường chênh trời
Bình yên không – chênh – vênh.

ANH VÀ THƠ
Em đến với thơ bằng lối cửa sau
Thấy anh - kẻ tội đồ ngắc ngoải thánh giá
Thơ hành hình anh trong đêm
Vật vã máu xiết hình con chữ
gợi nhân sinh

Anh lạ lùng hỏi em đến từ đâu
Ngạc nhiên ư? sự gặp gỡ của trăm triệu năm ánh sáng
Em bước từ thơ ra
Từ đầu ngòi bút…
Anh rơi mất dẻ xương sườn mình
Rồi bỏ quên.

Dỗi hờn anh.
Thơ ngả mùa hoang vắng
Hai chú dế cạn lời chắp cánh giã biệt nhau…


NÚI VÀO XUÂN
Núi vào xuân
tưng bừng điệu hát
Quả còn xoay
tung tay bắt
ánh mắt như lửa
tình yêu.

Núi vào xuân
Phiên chợ tết
ngất ngây say
thắng cố
má con gái ửng hồng...
rượu ngà,
môi nồng
giục giã
Bạn tình ơi!

Núi vào xuân
Một ngày thật lạ
Giữa non ngàn
chơi vơi
Tưởng hồn mình
hóa chiếc khăn mây
vắt ngang núi
mùa xuân.

VÙNG NHỚ TRONG TÔI
Có một vùng hoa ban nở rợp tuổi thơ tôi
Mẹ xõa tóc gội đầu bọt tung trắng suối
Cha khỏa nước sông Đà bắt con tôm, con cá
Tôi lội ngược thời gian ngụp lặn khắp quê mình.

Có một vùng ruộng bậc thang lúa vàng óng bình minh
Mùa cơm mới, bản làng vui trẩy hội
Mùi cơm thơm nồng gốc rơm, gốc rạ
Ám ảnh tôi mỗi chuyến xa nhà.

Có một vùng tên gọi khắc đậm tim
Nơi gốc rễ, cội nguồn nuôi tôi lớn
Mẹ bật bông, nhuộm chàm làm cái quần chiếc áo
Cha khua chày giã gạo thắp đêm trăng.

Có một bức tranh tôi vẽ đại ngàn xanh
Một bản nhạc tấu lời tri ân gửi gió
Khúc ngân nga thẳm sâu tâm trí
Gói ghém chật đầy đau đáu nỗi quê hương…

Có một vùng nhớ còn đọng mãi trong tôi
Nhắc nhớ lại lệ tràn cay khóe mắt
Ước mình làm con dúi trở về lòng đất
Rúc vào vùng thương yêu.

NẮNG THỔ CẨM
Anh dắt trâu đến hỏi con gái bản bên
Em tức tưởi chạy ào vào khung dệt
Gỡ tấm chăn đêm, ngày thêu tay từng chút
Thẫn thờ ra sân.

Em tung tấm chăn trên dây phơi
Tấm chăn làm sợi nắng lung linh màu
Ôi, Nắng Thổ Cẩm…
Nắng Thổ Cẩm rất gần mà tay không thể với.

 KHÓC TRÊN ĐỈNH HOÀNG LIÊN
Trên vách đá một ngàn bốn trăm lẻ một mét
Em đã khóc khi nhìn thấy bờ bên kia
Hoa Đỗ Quyên bung từng chùm trên cao
Ngạo nghễ hớp gió trời
Nở hòa vào mây
Xòe tay ôm Hoàng Liên ngàn tuổi.

Em đã khóc!
Ngoảnh lại làng bản mình khơi khơi rừng núi
Nhìn thấy bé mọn mình giữa thung lũng sương
Nước mắt em lăn trong từng cánh đỗ quyên
Như người gái đẹp đêm xòe lặng khóc bên bờ sông Đà thưở trước…

Em đã ôm mẹ cổ thụ cháy khô
Máu đen bám phủ trời những ngày rần rật lửa
Nhựa sống trôi quánh đặc sông Đà.

Em đã khóc cùng Hoàng Liên bạo bệnh hiểm nghèo
Bao tế bào chết đi, chồi nụ khi nào hồi sinh để ngày mai rừng thức?
Trên hun hút Hoàng Liên
Lặng khóc giữa xưa – nay.

CAO NGUYÊN EM
Cỏ non tơ buồn
nhẫn nại xanh
Đuôi mắt em dài vệt mưa
dài hơi thở
dài nỗi nhớ
Chỉ vô tình lọt trôi mắt ấy
Vụng dại cả đời anh bước lạc cao nguyên.

Dáng em gầy
lọc nắng
lọc gió
lọc bụi trời
Anh miên man gặp miền hư ảo
Bầu trời cao nguyên chưa từng mong manh thế bao giờ!

Em gieo nắm sinh sôi
Lan hài tím nở chùm nỗi nhớ

Em cứ thế
bước đi suốt mùa đông
Vãi nắng vào tia nhìn
Vãi mây vào má lúm
Thản nhiên dùng trăng khuyết làm đò
vớt nỗi buồn u ám,
Em đan kén,
cao nguyên trôi dày đêm
Anh giăng mắc đời mình như kẻ nợ
trả thơ tri âm..

CON ĐƯỜNG KHÔNG CAO NGUYÊN
Tôi đi qua không gian màu xanh
Đuổi bắt chiếc bóng mình trong mặt trời mùa đông bỏng rát
Cỏ cao nguyên hớp gió mùa chao chát
Lãng cảm cánh đồng hoang.

Tôi thả rong giấc mơ đến hoang đảo bơ vơ
Quờ tay chạm miền cay đắng
Bốn bề bão nổi
Chốn bình yên không muốn cập bờ.

Cắn chặt môi, bật máu nửa phiến thơ
Hoang vắng ngày trôi trượt
Tôi một mình giữa cỏ lau
                              Vươn dài đôi cánh tay
                                              và hát,
Lượn mình theo vũ điệu mưa.

Vũ điệu gọi mưa về rười rượi bến cao nguyên
Cỏ ngậm cười mướt mát
Ngón tay ngà nhuộm màu trăng
                                  Xoáy tròn không gian
                                                   Mở cửa không gian khác,
Tôi hòa bóng tôi.

Tôi đuổi kịp chiếc bóng của mình bên ô cửa sổ màu xanh
Bóng anh vật nài, khung khoảng không lịm tắt
Tôi bật cười!
                    Òa nước mắt,
Con đường đang đi trên hướng không cao nguyên.

RỪNG THỨC
Gió của đêm ào xuống lòng thung
Dòng nham thạch ngàn năm phun trào thoáng chốc
Xiết cổ những vạt lá, giãy giụa rơi xiêu sợi nắng cuối mùa.
Tiếng cành cây bẻ quặt vỡ vụn xương khô
Ném xuống lòng thung tiếng đời đã nát…

Mụ gió già
Rít lên từng chặp qua kẽ răng của giao mùa nức nở
Tiếng tru của bầu sói hoang hay tiếng rú say mồi từ rừng linh thiêng chợt thức?
Gầm gào vẳng vọng non ngàn.

Nước hồn nhiên sục sôi như kẻ điên suốt đời ôm ché rượu
Lồng lộn như mãnh thú ngàn năm xiềng xích
Gió của đêm xòa xuống
Dang cánh đại bàng khép kín lòng thung.

Miên viễn không gian run sợ
Những con bướm khổng lồ úp váy hoa sặc sỡ trên tảng đá nâu đen
Đẹp man dại như màu hoa anh túc
Gió sẽ sượt giật mình
Đất trời hòa nhịp tái sinh.


Thơ Phùng Hải Yến/ HXH đọc chọn
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét