Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Trang thơ cập nhật từ Trannhuong.com



Lại viết về Nhân Dân

Lê Hoài Nguyên
.
Tôi đi tìm anh
Nhà thơ
Đã gần nửa thế kỷ véo von
Véo von ca về nhân dân anh hùng
Véo von ca về khẩu AK, về màu máu đỏ
Đỏ hào quang cho những trang thơ.

Biết anh
Đẻ ra từ ổ rơm
Ăn khoai lang, ngô, sắn
Nhưng hôm nay nhà cao cửa rộng
Làm thơ trong buồng máy lạnh.
Đi thực tế ngủ trong khách sạn.

Bây giờ các anh ở đâu
Những nhà thơ từng tự nhận mình là con đẻ của nhân dân?

*****

Vẫn những câu thơ véo von
Véo von về ngực nở con gái dậy thì
Véo von về hơi thở cánh đồng
Véo von về cánh ong bay
Véo von về con đường hạnh phúc...

Trên các trang thơ chết lâm sàng
Các câu thơ véo von đầy mùi tử khí
Một cái thây đang thối rữa
Lạnh tanh khi dân bị cướp nhà, bị đánh chết
Lặng im khi trẻ em chết đuối tập thể
Bà mẹ già 30 năm hành khất ăn xin
Lặng im khi ngoại bang xông vào cướp biển bắn chết dân lành
Khi người biểu tình vì Hoàng Sa, Trường Sa mà bị bắt
Cười khẩy vì những bài thơ yêu nước thật
Đeo vòng hoa cho những bài thơ yêu nước giả
Lại về úp mặt vào sông quê
Hát mê man ký ức tuổi thơ...

*****

Chúng tôi - Nhân dân.
Đã no chán những bài hát câu thơ nhạt suông, trống rỗng
Ủ mùi lừa đảo
Đang thèm khát ánh sáng và sự thật
Thèm cơm ăn và áo mặc
Thèm cái miệng tự do...

Chúng tôi
Những cuộc cách mạng bị phản bội
Bị tước đoạt mảnh đất cắm dùi
Bị tước đoạt quyền suy nghĩ làm người

Cái gì
Biến những đứa con của chính chúng tôi
Những đứa con được chở che  trong hầm bí mật
Thành những con quỷ đỏ thời nay?

Chúng tôi có tội vì ảo tưởng
Đã hy sinh cả đời mình cho một lý tưởng
Đã bỏ  máu xương cho một bè lũ
Đóng thuế nuôi béo một lũ lừa mị, ma giáo, phản thùng...

*****

Hãy viết lại chúng tôi đi
Một nửa mặt địa cầu u tối
Một nửa mặt địa cầu đói rét
Hãy viết lại chúng tôi đi
Hèn nhát và sợ hãi
Tăm tối và u mê
Chúng tôi man rợ
Cắn xé lẫn nhau
Ăn thịt lẫn nhau
Đi làm đĩ điếm
Làm vợ những thằng đàn ông què quặt nước ngoài...

Kẻ bán thân cho cầm quyền
Kẻ tàn sát các cánh rừng
Quyết bắn chết con tê giác cuối cùng
Bị đẩy vào cuối con đường sống.

*****

Hãy đừng véo von
Hãy đừng tán gái bằng thơ
Hãy đừng vùi mặt vào bàn tiệc
Mà quên đi lũ trẻ đói ngoài đường

Hãy đừng ngợi ca
Những đứa con cầm dùi cui, súng AK bắn vào bố mẹ mình.
Những tên cướp đất dâng bọn có tiền.

Chúng tôi xin lỗi tổ tiên
Nhưng ai có tội với chúng tôi?
Khi tổ tiên giao cho họ
Vận mệnh của đất nước
Vận mệnh của chúng tôi.

Xin tổ tiên
Cho chúng con trở lại nguyên sơ
Cho chúng con viết lại từ những dòng đầu.
Các nhà thơ giúp chúng tôi viết lại những dòng đầu.

Tháng bắt đầu nóng 2012
.

Hỏi nhà văn
Vũ Xuân Tửu

Tôi hỏi nhà văn, viết về đảng, chính phủ như thế nào?
Chúng tôi ngợi ca.

Tôi hỏi nhà văn, viết về tổ quốc như thế nào?
Chúng tôi cầm súng lên đường chiến đấu.

Tôi hỏi nhà văn, viết về quần đảo hiện nay như thế nào?
Chúng tôi chờ chỉ đạo.

Tôi hỏi nhà văn, viết về hàng vạn cô gái bán mình xứ người như thế nào?
Chúng tôi không có tiền đi thực tế Đài Loan, Hàn Quốc

Tôi hỏi nhà văn, viết về những người nông dân bị cướp đất như thế nào?
Chúng tôi khóc.

Tôi hỏi nhà văn, viết về tự do như thế nào?
Chúng tôi…

Tôi hỏi nhà văn, viết về dân chủ như thế nào?
Chúng tôi…

Tôi hỏi nhà văn, viết về nhân quyền như thế nào?
Chúng tôi…

Tuyên Quang, chiều 25/4/2012
Nguồn: Blog quechoa
.

Đường về
Trần Nhương

Khi anh đang trị vì
Có thể hét ra lửa
Có thể bắt bớ thậm chí giết người không đồng chính kiến
Có thể anh được thụ hưởng vô biên mà không biết ở đâu ra
Có thể gia tộc anh ăn tiêu mười đời chưa hết của
Có thể anh nói một câu quần thần tán như rồng…
Tất cả. Anh có thể làm tất cả
Khi anh hết quyền
Có thể anh vẫn là người
Nhưng coi như đã chết
Có ông quan đầu tỉnh nọ
Về vườn mười năm sáng nào trước nhà cũng một bãi phân
Nhân dân công bằng
Bia đời không xóa được

Con đường trở về nhân dân
Tưởng như không khó khăn gì
Vua có nhân dân là minh chủ
Có những người đương thời cho là giặc
Chết rồi vẫn sông với nhân dân
Nhân dân công bằng

Hỡi những đấng quyền uy
Đường trở về nhân dân
Khó hay dễ chính khi đang tại vị…

Hà Nội 17-7-2011
.

Gửi về quê mẹ Văn Giang
Nguyễn Thẩm Văn

Sách viết gần xong
Dạo chơi hồ Đại Lải
Non nước hữu tình
Rượu ngon bạn đãi
Ngỡ trên đời
Sướng nhất có mình ta!

Tin dữ đến làm rơi chén ngọc:
Chiến tranh bùng nổ tại quê nhà!
Cưỡng chế đất đai làm đô thị mới
Cách Hà Thành mươi cây số, không xa!
Văn Giang quê tôi đó!
Chuyện gì đã xảy ra?
Bão nổi lên rồi!
Dùi cui bủa vây bốn phía
Dân chặn đường đốt lửa  giữ đất ông cha !

Này ông nhà văn
Đừng sống trên mây trên gió nữa
Hãy nghe ta nói đây này:
Đất nước đang phát triển Công nghiệp hóa
không thể quay về nền văn minh lúa nước như xưa
Muốn văn minh phải phá bỏ cái cũ đi
để xây cái mới!
Nhưng dân làng ông
cái đất Văn Giang chết tiệt nhà ông
đã không hiểu điều này
nên cố tình ngăn trở
Hãy quay ngòi bút về khuyên bảo họ
Ngoan ngoãn nghe theo
Sẽ không có chuyện gì!

Này kẻ kia!
Ngươi nói ra câu đó
mà không xấu hổ
không biết ai đang đứng trước mặt mình
Ngươi bị đứt dây thần kinh
Tự Trọng
rồi chăng?
Lại còn lôi kéo người văn
Uốn ngòi bút bẻ cong chân lý
Hãy nghe ta nói đây này:
Đất Văn Giang quê ta
Vốn là nơi được mệnh danh Địa linh nhân kiệt
Nơi đã sinh ra biết bao nhân sỹ, anh hào
như Tô Hiệu kia đã đi vào huyền thoại với cây đào
trồng trên đất Sơn La làm rạng danh Tổ quốc
như Phó Đức Chính, Lê Văn Lương… biết sống vì dân, lấy dân làm gốc
để làm nên cơ đồ vĩ đại hôm nay
như Phan Văn Ái, Chu Mạnh Trinh, Dương Bá Trạc, Dương Quảng Hàm…
nổi tiếng văn hay
mà không chỉ làm văn
còn biết dùng ngòi bút đấu tranh cho sinh tồn dân tộc
Người rất đỗi tài hoa như Nguyễn Công Hoan, Dương Bích Liên, Tô Ngọc Vân…là vô cùng quý hiếm
cũng được sinh trên mảnh đất này…
Còn rất nhiều nhưng chỉ kể đến đây
cho ngươi thấy
sự tăm tối của mình khi phát ngôn như vậy!

Vâng thưa bác! Em biết là như vậy
Nhưng điều em nói là chuyện khác, bác ơi!
Phải! Ta rất hiểu ngươi
Và biết rõ mười mươi
việc ngươi làm
Đó là thu hồi đất của dân
Với giá bọt bèo
Rồi san gạt, bán đi, gấp ngàn lần giá cũ!
Dân ta vốn hiền lành
nhưng đâu dễ ai lừa được họ?
Họ biết hy sinh và dám hy sinh
Nhưng chỉ hy sinh cho những gì họ thấy là cao cả
Họ đâu có “ngu lâu” mà cản đường công nghiệp hóa?
Họ chỉ cản những gì bất nhân bất nghĩa mà thôi!

Này ông nhà văn!
Ông đâu phải Ông Trời
mà phán bảo chúng tôi như Thánh sống
Hãy tránh sang bên may ra còn chỗ đứng
không kẹt giữa hai luồng, ông chết, chẳng ai thương!

Ai cãi nhau mà nghe tiếng ong ong?
Không biết nữa, chỉ có mình với sách
Hình như có tiếng ai thầm mách:
“Hãy mau về góp chút với quê hương…

.
Thơ vỉa hè
Nguyễn Đình Chính
( thơ an ủi bạn thơ )
.
Đến một ngày mi (zê) ngoái nhìn phao câu
( đít móp ) của mi
tá hỏa nhận ra cái bọc bự nhờn nhờn
cái bọc bự cực bự bự cực nhờn nhờn tự dưng
lép xẹp hết đát rồi con ạ bỏ má đời mi
còn đâu cái chất (chất gì đếch biết) mi vẫn bôi
lên lông đít mọc ra những câu thơ đồng ca
véo von óng mượt
những câu thơ tranh nhau dẫm đạp chen nhau
kèn cựa nhau chém giết nhau tan nát tình
huynh đệ tranh cướp chỗ trong viện bảo tàng.
những câu thơ tự nguyện chui vào vênh vang
trong tủ kính sáng choang gắn đầy huy
chương giải thưởng
còn mi (zê)?
không phải thân xác mi mà là thơ mi thơ mi bị
đá văng ra vỉa hè như con chó già mù lòa vô
dụng bị chủ đá văng ra cửa
không phải bị đá văng ra cửa mà là bị đá văng
ra khỏi sự bón mớn phỉnh nịnh vỗ về
tất nhiên kèm theo cả sự lo toan định hướng
dậy dỗ nghiêm khắc lạt mềm trói chặt
(nhưng ông mà điên lên thì cho mày (thơ) xơi
chầu dùi cui roi điện).
mẹ ơi mẹ thương con mẹ tắm cho con mẹ kì
con đau quá (ý thơ tường vân)
và mi (chính xác là thơ) thơ bắt đầu ba lô bụi
lang thang
thơ ngoi ngóp ngã tư đặc sệt mũ bảo hiểm
trùng trùng những binh đoàn ra trận
(mẹ kiếp. tí nữa thì bị tông lòi ruột).
thơ giẫy đành đạch trong những hốc toa lét tối
đen bọn gái làng chơi vẫn bì bẹt lau rửa nõn
nường sau nhưng đêm hành lạc kinh hoàng
thơ qua đêm vạ vật gối đầu rác rưởi lá bánh
giấy vệ sinh vỏ chuối bãi đờm mấy cái răng
hàm gẫy đôi những bọc thai nhi tuồn ra từ lỗ cống tanh lòm bệnh viện
đôi khi thơ mỏi mệt nằm lăn cu chiêng ra bãi cỏ
cất dọng khản đặc rào rao tào phớ ờ ớ ơ ơ
mua dùm
thơ ú ớ nức lên không phải vì bị bịt mồm mất
cái quyền mở miệng quái quỉ gì mà thơ ú ớ
nức lên vì...
vì... không phải vì đã chót dại đứng về phe nước
mắt
mà chỉ vì nứng... nứng… (ngượng quá)
người đời ruồng bỏ khinh ghét ghê tởm quay lưng lại thơ mi (zê)
như ruồng bỏ khinh ghét ghê tởm quay lưng đánh chìm tàu cuộc sống này
lũ lượt đám đông
hò la tưng bừng
hỉ hả đắc ý
chôn hồn mi (zê) xuống ba thước (nhão nhoét) đất đen
e mé mày.
có chắc sự thật là như vậy không
chẹc chẹc
.
Nguồn Trannhuong.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét