Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (34)

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (34) 
( Theo eMail từ nguyennguyenbay.com)
file 33/ Cập nhật bài ngày 24/4/2012, có:
 
 47. Thơ Hồ Bá Thâm
Tản Mạn Thơ/ Phần 2

.
47. HỒ BÁ THÂM 
tản mạn thơ(2)
.

TẢN MẠN THƠ XI

1-Lùm xùm

Em ơi, sao vậy
Chuyện cứ lùm sùm
- Thế thế thì phải thế!
Nghe em nói
Buồn
Bể!
Lễ!

Chuyện nhà chuyện cửa
Sự nước sự non
Quét nhà sao không gọn ghẽ
Để rối lòng thêm
Phân tâm đến thế!

Lưỡi không xương
Tay lật phải trái
Trở tay trở chân
Dễ!

Đâu là sự thật
Mà lắm nhiễu nhương
Lề phải lề trái
Sao khó tỏ tường!

Không thể bịt tai
Không thể nhắm mắt

Đâu là lẽ phải?
Đừng làm rối thêm!
Phân tâm già trẻ

Lửa cháy
sao để dầu thêm?
Em ơi, sao vậy
Chuyện cứ lùm sùm
Có vẻ ngoài êm
Tơ lòng cứ rối!
Ai làm gió thổi
Bên vách nhà em?

Chuyện nhà chuyện cửa
Sự nước sự non
Quét nhà sao không gọn ghẽ
Để rối lòng thêm
Phân tâm đến thế!

Gọi thêm bạn vào
Sao tay mười ngón
Lại phân chia ra
Thêm phần đối lập?

Anh em đoàn kết
Vợ chồng thuận hòa
Nhịn nhường mà sống
Chấp nhau mà gì
Chì chiết làm chi!?

Chuyện nhà chuyện cửa
Chuyện bé xé to
Anh em bất hòa
Là kẻ trộm đến!
Đục nước béo cò!

Nỗi đau dày vò
Nỗi lo càng lớn!

Chuyện nhà chuyện cửa
Sự nước sự non
Quét nhà sao không gọn ghẽ
Để rối lòng thêm…

-“Thế thế thì phải thế!”
Nghe em nói thêm buồn

Bể!
Lễ!

2-Chiếc dùi cui

Chiếc dùi cui
Chiếc gậy…

Chiếc dùi cui
Giữ trật tự
Phố phường
Đường nào cấm rẽ
Đèn đỏ đèn xanh
Vạch dừng, vạch đỗ…

Chiếc gậy

Bảo hiểm
Ai không đội mũ?
Ai đi ngược chiều
Chiếc gậy vung lên…

Chiếc gậy
Có khi chỉ đúng
Có khi quá đà
Vung cao quá
Vung qua xa
Gậy hay lạm quyền
Hay tay
Quen!

Người cầm gậy
Vung lên
Cái gậy mù
Với mình
Không vạch dừng
Không thấy đèn xanh đỏ
Không có mắt cho mình!

Chiếc gậy không có gió
Nhưng bảo tố lại từ chiếc gậy
vung lên mạnh quá

Với mình
Cái dùi cui không có tai
Điếc!
Chiếc gậy không có mắt
Mù!

Cái dùi cui không có tai
Chiếc gậy không có mắt
Thấy điểm dừng
Đèn xanh đèn đỏ
Cho mình!

Không nghe!

3-Bão và sóng

Bão nổi lên
Nước ngập tràn
Sóng vỗ ạt ào
Sóng vỗ vào đâu

Cột điện
Nhà lầu
Ào ạt
Xe ngập
Trôi…

Ở đâu
Người dân tránh bão
Chui xuống hầm
Người nào tránh lũ tràn
Lên nóc nhà
Sóng theo chân!

Bão nổi lên
Nước ngập tràn
Sóng vỗ ạt ào
Sóng vỗ vào đâu

Vào đảo chìm, đả nổi
Đảo của ta
Biển của ta
Sóng nào vỗ nghiêng vỗ ngã
Đảo ngập trong sóng vỗ
Lính đảo ta
Trụ trên từng chốt đảo
Súng đội mưa
Rung rung trong bão gió…

Ở đâu
Bão
Sóng vỗ
Sóng vàng
Sóng đỏ…
Băng, cờ nhấp nhô
Ào ào
Sóng
Trên đường phố
Tắc đường
Cảnh sát
Ngăn…
Đạn cay
Nơi nào quá đáng?

Bão phố
Từ khắp đông tây
Xưa và nay
Đâu bài học
Ngọt ngào
Và đáng cay!

Bão phố

Ở đâu
Xe tăng nghiền
Màu ngập xích xe
Vết dơ mãi đó!

Mưa, bão tố
Sóng vỗ vào dâu
Đảo
Phố
Nơi nào đổ?
Nơi nào yên?

Con người
Tiêu xài tham lam
Biến đổi khí hậu
Bảo tố nhiều hơn!

Bão phố
Sóng vỗ
Sóng vàng
Sóng đỏ
Ào ào
Ngập phố
Tắc đường
Đầu tắc?

Cái gậy
Ngăn…
Đạn cay
Nơi nào quá đáng?

4-Khác

Nước và lửa
Nước
Đông lại một cục
Nước đá
Mấy khi

Lửa
Làm bay hơi nước
Nước dập ngọn lửa bùng
Lửa im lìm
Lạng ngắt

Chia tay!

Nước
Lửa
Sao kị nhau đến thế
Lửa và nước
Biệt ly … đến thế

Như công tố
Và luật sư
Ai cũng đứng về một phía
Hai cực
Xa nhau

Càng phức tạp
Càng đa chiều
Càng khác nhau
Càng khó

Mấy khi
Ta có nhất trí cao

Càng nhiều mặt
Càng ngược nhau!

Nước sôi là có lửa
Lửa là nước
Hóa thành máu
Cháy lên trong tim mình
Sao không?

Lửa
Tìm nước
Nước sôi
Nước tìm lửa
Bồi hồi

Nước và lửa
Cần nhau

Công tố
Luật sư
Gặp nhau nơi tòa án
Sao khác nhau đến thế
Sao kị nhau đến thế
Ai cũng đứng về một phía
Hai cực
Xa nhau

Càng phức tạp
Càng đa chiều
Càng khác nhau
Càng khó

Trong nước có lửa
Trong lửa có nước
Nước
Lửa
Lừa nhau!

Đâu là tận cùng
Hai cực
Hai cực
Hôn nhau
là chúng mình em nhỉ?

Đau biết bao
Khi ta quay lưng
Ngoảnh mặt
Một vòng trái đất
Biển băng

Nước
Lửa
Lừa nhau!

Không hiểu nhau
Mọi đớn đau
Từ đó!

TẢN MẠN THƠ XII

1- Cái lý

Cái lý con mèo
Bắt chuột
Cái lý con chuột
Đục khoét
Cái lý của cây
Xanh
Cái lý của Hoa
Quả!
Cái lý của gió
Tung bay
Cái lý của bão
Lặng im
Cái lý của đá
Hóa vôi…
Cái lý của người
Kiến tạo
Cái lý kiến tạo
Dòng sông yêu thương
Cái lý yêu thương
Giận
Cái lý mặc cảm
Khoan dung!
Cái lý vô tận
Vũ trụ nhân tình…
Cái lý của em:
Yêu anh
Cái lý của anh
Con lớn
Cái lý của con
Chân trời!
Cái lý bầu trời
Xanh đất
Cái lý của đất
Sao trời
Cái lý a hời
Lời ru
Cái lý kẻ ngu
Sáng suốt
Cái lý cái tốt
Xấu xa…
Cái lý quan tòa
Cong
Thẳng!
Cái lý của đắng
Ngọt ngào!
Cái lý của cái lý
Lý tình
Cái lý của tình
Chúng mình
Cái lý của mình
Là ta
Cái lý của ta
ấp a
Ấp úng!
Cái lý của súng
Đạn bay
Cái lý của ngày
Đêm!
Cái lý của đêm
Mặt trời
Cái lý nụ cười
Nước mắt
Cái lý của hết
Mãi còn
Cái lý vô cùng
Dừng lại!

6-8-2011
 
Vỏ

Bao trái sinh ra
Tháng ngày biến hóa
Bao chất thơm tho chan chứa
Hy vọng mùa vàng
Vỏ vẫn xanh màu trong nắng lửa
Chờ tháng năm chín đỏ
Đến ngày hái thu
Bửa ra ăn thử
Mới bất ngờ
Ai hay trong ruột đã khác
Vì đâu sâu đục
Nửa hỏng hư
Mà ta đâu có biết
Vỏ vẫn che mắt ta
Mắt có như mờ
Tai có như không
Hay tâm ta chai sạn
Bị vỏ đánh lừa…
 
Chế độ nào hào quang cái vỏ
Chế độ nào che dấu thối tha
Che dấu già nua
Vẫn hát ca về cái vỏ!
Để một ngày đỗ vỡ
Như ngôi nhà móng đã hỏng hư
Cột kèo mối mọt
Cốt thép rĩ han
Vẩn cố quét sơn
Vẫn tô màu màu đẹp đẽ…
Vỏ không thể giữ mãi
Màu khổng thể níu hoài
Vỏ đè ừ bên trong
Vô phương cứu chữa!
Mắt có như mờ
Tai có như không
Hay tâm ta chai sạn
Bị vỏ đánh lừa…

Ai bảnh bao
Đạo mạo
Nói năng với mội người
Khuyên răn đạo đức
Nhưng sau lưng
Bàn cùng đàn em
Tìm dự án chia chác
Đục khoét tài nguyên
Phá rừng phá núi
Chi lo túi đầy
Ăn chơi trác táng
Chẳng đoái chẳng hoài
Dân oan dân khổ...
Sao ta có mắt có như mờ
Tai có như không
Hay tâm ta chai sạn
Bị vỏ đánh lừa…

TẢN MẠN THƠ XIII

Trống rỗng

Khi trong đầu anh
Trống rỗng
Chẳng chim bay,
Chẳng trái,
Chẳng cành
Chẳng hoa nở,
Chẳng hương,
Chẳng sắc
Chẳng có gì,
Tròn vạnh một chữ Không!

Khi trong đầu anh
Trống rỗng
Chẳng nhú mầm,
Chẳng chữ nghĩa sinh sôi
Chẳng ý chẳng vần chẳng điệu
Chẳng tứ
Chẳng hình
Chẳng bước chân ai

Khi trong đầu anh
Trống rỗng
Chẳng trời xanh sinh hạ bốn mùa
Chẳng mặt đất sông xanh chảy miết
Chẳng cá bơi,
Và chẳng có gì!

Khi trong đầu anh
Trống rỗng
Trang giấy trắng không
Dòng chữ cũng không hiện nữa
Trái tim chẳng dậy sóng tâm tình!

Khi trong đầu anh
Trống rỗng
Chỉ nằm chơi lơ đãng nghèo nàn
Chẳng có gì hiện ra trang giấy
Chẳng có gì,
Sao trả nợ trăm năm?

Khi trong đầu anh
Trống rỗng
Chẳng buồn chẳng vui
Chẳng giận
Ta là ai
Mà trống rỗng thế này
Đã hết rồi chăng
Kẻ tình say?

Khi trong đầu anh
Trống rỗng
Đến tận cùng không - thời gian
Chẳng có gì trong tim xao động
Chẳng có gì!
Anh thành kẻ lang thang!

Khi trong đầu anh
Trống rỗng
Chẳng chim bay,
Chẳng trái,
Chẳng cành…
Chằng thấy nắng chân trời xa ấy
Em ở đâu?
Lãng đảng
Áng mây buồn…

Đánh thức

Câu thơ anh
Đánh thức lòng em có phải
Câu- thơ -gió -thổi!
Than lửa bập bùng
Một thời lạnh giá…

Câu -thơ -phá -băng

Tuyết tan
Lửa dậy nụ mầm sắc màu của lửa…
Câu thơ đánh thức buồn vui
Vô cớ…
Không?

Nó đánh thức chất men say tình người ẩn tựa
Bị mây mù che khuất bao năm
Bị đá dựng chặn lối
Câu -thơ- đục -thủng - mở- đường -hầm

Men theo câu thơ mầm lá
Xanh chồi xanh…
Câu thơ chồi non mũi chông sự sống

Hồn thơ là nắng
Hồn thơ mưa rơi
Hồn thơ lá sắc rạch da trời quá khứ vươn lên rồi
Thức dậy mùa xuân cho đất trời trẻ lại
Đường xa vẫn không ngái
Dốc đá bùn lầy mỡ trơn
Không ngại
Lưng còng mỏi gối
Có -gậy - thơ ta chống sợ gì…

Gió buồn ra đi
Trời vui sao nhấp nhày
Thơ anh đánh thức tình em đấy
Một thời buồn đau, đau đáu xa khơi
Giờ em vui như trẻ lên mười
Nghêu ngao hát…
Anh suốt đời đợi mong có thế thôi!

Em men theo cuộc hành trình không dấu người
Nhìn lên trời xanh thẳm
Nhìn sâu vào đất sâu
Người người đồng cảm
Trang - thơ - hành -trang- tình - đời- xúc- cảm
Đến lượt câu thơ em đánh thức trái chin tim em
Thắp ngọn đèn dò lối…

Vào cuộc chơi
Rồi em thành thi sĩ khi nào!

Khi bao người cần câu thơ đánh thức
Lửa đời
Tâm hồn lạnh tan…
Câu -thơ- phá -băng

Câu -thơ -là -chiếc -gậy
Chống cuối dốc đời gian nan

Thơ em đánh thức tình em đấy
Vượt buồn đau,
ngân nga em hát suốt ngày!

Anh suốt đời đợi mong có thế thôi!

6-11-2011

Chơi thơ

1-
Ta chơi thơ,
thơ họa,
thơ nhảy,
thơ múa
Thơ nhạc tơrưng,
thơ nhạc không lời,
Ta nhảy mùa cùng thơ,
ta hóa thơ rực rỡ
Thơ vang tiếng trống chèo,
thơ giao hưởng,
thơ nhạc nhẹ chơi vơi!

2-
Ta mời bạn bè.
Ta làm tiệc thơ,
thơ hóa tiệc
Mâm thơ ta quay quần thưởng thức
Thơ rau xào,
thơ gà thịt,
thơ xúp bò hồng sắc cà chua
Thơ thơm tho,
thơ cay xè,
thơ cá nghịt mùi mù tạt..

3-
Ta khao khát thơ
thơ khao khát ta,
nắng hạn chờ mưa rào
Ta ôm thơ
thơ ôm ta,
ta hay thơ hóa lửa
Thơ tay
thơ chân
thơ ngực
thơ lòng
ta riết chặt không rời
Thơ bồng bềnh mây trôi
men say
chén rượu thơ
ngây ngất

4-
Ta chắp tay,
ngửa mặt trông lên
chúa Thơ
Thơ sinh ra ta
hay ta hóa thơ
không rõ nữa
Khi ta bất an,
ta buồn,
ta hoảng sợ
Thơ thành Thượng đế lòng ta,
ta tìm lại chính ta chăng?

5-
Ta cày thơ trên ruộng tâm hồn
tâm trạng ta thổn thức
Thơ lúa thơ khoai
nuôi trái tim ta,
thơ trái tim rộn rực
Ta rèn dũa thơ,
thơ rèn dũa ta,
thợ thơ hay nghệ sĩ thơ
Thơ đọc thơ,
hát thơ,
ngẫm nghĩ thơ,
thơ lặng thầm,
thơ hút ta vào vô thức,
thơ nào chính thơ nhất?

6-
Thơ là mẹ
là cha
là chị
là em
hàng ngày ta sống
Thơ ngọt đậm đà
nghĩa tình dòng sữa mẹ cho ta
Ngọn lửa thơ
cha thắp lên
tim ta cháy hồng thế hệ
Thơ con thơ cháu,
thơ mãi còn tung tăng
đường xa biển xa…

Giã từ

Có lẽ giã từ câu thơ uốn éo làm duyên
Vần điệu môi son lèo loẹt
Những câu thơ cũ mòn đường làng thân thuộc
Thơ hoa lá mây trời chim chóc ví von…

Ta đến với câu thơ ngang dọc thẳng vuông mộc trần tường gạch tranh vách chật chội công nhân
Vần điệu bước chân nặng trịch gánh hàng rông bán sớm mua chiều nuôi con ăn học
Vần lưng vần chân cao thấp nhễ nhãi mồ hôi
Câu thơ chống nạng đi về trường học…

Có lẽ giã từ
câu thơ rỗng lòng rỗng ruột sơn phết tu từ
Vần điệu trói chân tay xiềng xích
hồn thơ méo mó
Tự giam câu thơ trong chốn lao tù
cũ kĩ sáo mòn rêu phong ẩm mốc
Nghe suốt cả tập thơ nước chảy lá môn
tuồn tuột chảy trôi!

Ta đến với câu thơ ký ức vô thức bật ngờ
mộng ảo hút mất nhau
Ý tưởng lẫn vào đá vào cây vào đất vào thảng thốt
Thoang thoảng hồn thơ và mỏng mảnh nắng sườn non…hay lũ cuốn lũ ống đất đỏ cuồn cuộn trong loáy lốc

Có lẽ giã từ câu thơ thấp thoáng lũy tre làng, quẩn quanh bếp núc
Câu thơ trơn tru lưng lươn bờ ruộng giỏ ống cha xưa
Vần điệu tượng hình cân đối có này và phải có kia
Thơ áo quần xống xênh mũ mão…

Ta đến với trời thơ gió bão tàu vượt trùng dương
Thơ kết nối mạng xã hội cùng nhau tâm sự chát chít nháy mắt yêu thương
Thơ lập khối xúc xắc muôn hình biến ảo
Ở đó ta vẽ lại màu sắc lá cành,  gõ lên nhịp hát dân gian!

Khủng hoảng thơ hay khủng hoảng tâm hồn sinh thành cũ - mới
Hiện đại - hậu hiện đại, thơ - siêu thơ có phải
Ta đi giữa hai bời siêu - thực vần điệu tần ngần
Thơ lên dốc, thở hốc xuống thang, ngắn dài sải bước, thơm lên trần trụi bàn chân…

Thơ em hỏi thơ anh, thơ nào lầm lũi kiếm tìm
Thơ mài sắc mũi khoan khoan vào tâm hồn mình cái tôi hun hút
Thơ trăm nẻo vạn ngách đa dạng đa hình ta bịt mắt trốn mình
Thơ phát hiện lại chính mình từ phía sâu kia chưa biết… thức dậy bao bí mật…

Ta muốn viết những câu thơ ám ảnh chính ta ám ảnh chính nàng móc vào tim óc thời gian
Thơ trở trăn thơ, thơ thổn thức thơ lật xuôi lật ngược
Thơ ta lột xác ta mà thơ ta bất lực trong thơ quen thuộc thân thể thơ mình
Thơ đốt cháy thơ, thơ hóa thân từ ký ức mộng huyền ngũ sắc ngọn lửa thơ rực lửa!

Thơ hay là lửa?

11-9-2011

TẢN MẠN THƠ XIV

Yêu nước kiểu gì?

Lòng yêu nước
Bao giờ cũng quí
Bảo vệ biên cương
Da thịt của mình
Mất mảnh đất tim ta ứa máu
Biển đảo ơi
Không thể lặng im!

Người chân thành
Người thù hận
Người từng đau
Người nghĩ suy độc lập
Người lao vào công việc
Người âm thầm chuẩn bị
Người  tiễn chồng ra đảo khơi…

Vâng! Không thể lặng im
Nhưng đâu là những yêu nước thật
Đâu là những yêu nước chiêu bài
Ở đâu thật giả lẫn vào làm một!

Có lẽ ta suốt ngày
“đi trình diễn” lòng yêu nước
Ta cố hô to khản họng tàn hơi!
Như ta đây vì dân vì nước nhất!
Ta là tỉnh hay là say?

Ta là người có lúc hóa ma!

“Chống bành trướng”
Hay chống chính ta?

Đâu kẻ treo đầu dê bán thịt chó!

Vâng!
Không thể lặng im
Đâu yêu nước thật
Đâu yêu nước chiêu bài
Thật giả lẫn vào làm một

Có lẽ nào ta suốt ngày
“đi trình diễn” lòng yêu nước
Như ta đây vì dân vì nước nhất mà!
Coi thiên hạ là ngu là nhược?!
Anh hùng đâu chỉ một mình ta?

Yêu nước kiểu bù lô bù loa
“Chống bành trướng”
Phía sau
Kẻ nào
Tung bao lời độc địa
Chửi đổng chế độ ta…
Kích lòng thù hận
Ai ủng hộ biểu tình kiểu bù lu bù loa?

Trái/ phải một bài ca!?

Đâu kẻ treo đầu dê bán thịt chó!

Lòng yêu nước
Bao giờ cũng quí
Bảo vệ biên cương
Da thịt của mình
Mất mảnh đất tim ta ứa máu
Biển đảo ơi
Không thể lặng thầm!

Ai bảo biểu tình vì kích động
Và biểu tình là phản động
Sao dễ dàng qui chụp thế kia
Yêu nước nào bỏ vào một bị…

Sóng trào lên
Ta khơi dòng nước chảy
Đáng trân trọng
Những cuộc biểu tình?
“Chống bành trướng”

Trái/ phải một bài ca!?

Biểu tình nào bù lu bù loa!

Đâu kẻ treo đầu dê bán thịt chó!

Đâu người yêu nước “triệt để”-
yêu nước điên cuồng!
Đâu người yêu nước ‘nửa vời”, nhu nhược
Đâu người “yêu nước đúng cách”
Người yêu nước thông minh!

Yêu nước rất cần minh triết!
Biết khi nào
Nhu
Biết khi nào
Cương
Đâu thật sự
Tự do
Dân chủ?

Nhưng sau cuộc biểu tình
Kiểu gì thì kiểu
Luật sẽ hiện ra!

Yêu nước kiểu gì hỡi đa số dân ta?

8-2011

Bệnh

Cá lên ghe
ngỡ còn là biển
Trời khi nào cũng thấy
mình cao
Cha mẹ nhìn con
khi nào cũng con bé nhỏ

Bác sĩ nhìn đâu
cũng thấy vi trùng
Công an nhìn đâu
cũng thấy tội phạm
Người đang ghen nhìn đâu
cũng thấy nhân tình

Sếp nhìn ai
cũng là cấp dưới!

Số đông
cứ luôn cho là chân lý
Ý kiến cá nhân
là hạt cát nhằm chi
Khi đang yêu
thấy gì cũng đẹp
Khi ghét rồi
đá đất đổ đi!

Trời khi nào
cũng thấy mình cao
Cha mẹ nhìn con
khi nào cũng con bé nhỏ
Bác sĩ nhìn đâu
cũng thấy vi trùng…
Công an nhìn đâu
cũng thấy tội phạm
Người đang ghen
nhìn đâu cũng thấy nhân tình

Nhìn lâu
Hoa mắt

Định kiến
Lôcốt
Trong tim óc!

Mẹ thắp hương

Mẹ thắp hương
Môi cắn chặt
Mẹ khóc
Vái bên này hương hồn con
Lính giải phóng quân
Ngoái lại vái bên kia
Linh hồn lính quốc gia…
Môi cắn môi
Máu chảy
Máu mặn

Mẹ chỉ có một dòng máu
Máu mặn
Nghìn đời mồ hôi
Nước mắt…

Mẹ khấn bên này
Mẹ vái bên kia
Còn
Mất!

Môi cắn chặt
Mẹ khóc
Nước mắt cạn rồi
Chỉ còn máu thôi!

2-10-2011

TẢN MẠN THƠ XV

Chiến dịch năm ấy
Dưới cánh máy bay
Những dãy “khói trắng” rơi xuống cánh rừng, làng mạc
Miền Nam Việt Nam!
“Diệt cỏ”, “phát hoang” ?
Mà nay mới quả tang:
Hiện hình
“Bàn tay quỉ”…

Bao trẻ em đất nước chúng tôi
Được “bàn tay quỉ” bóp cổ
Từ trong trứng nước, tế bào
Bóp cổ trẻ sơ sinh
Trợn mắt
Phồng mồm
Phồng đầu
Teo đít
Có mặt, nhắm nghiền
Có tai ù điếc
Có chân teo tóp
Có tay oặt  oẹo
Không còn dáng nguời!

Ôi “bàn tay quỉ”
Các ngươi!
Sinh ra từ óc thông minh thời đại
Điều khiển bằng trái tim sắt thép văn minh
Súng đạn hơn bao súng đạn
Kẻ giết người từ trẻ chưa sinh!

Bàn tay nào ngăn chặn “bàn tay quỉ”
Đâu chỉ làm sạch mảnh đất điôxin
Phải làm sạch bộ óc người không tim
Làm sach lương tâm u tối
Lạnh lùng hơn quỉ!?

Đâu bàn tay nhân ái giống loài
Bàn tay nhân đạo con người
Bàn tay thương yêu và đạo lý
Bàn tay nhân loại hòa bình
Nào!
Hãy ngăn chặn bàn tay quỉ
Hãy làm sạch
không chỉ đất nước nhiễm đầy điôxin
Phải làm sạch bộ óc người không tim
Làm sach lương tâm u tối..

Bình dẳng công khai những bàn tay dấu mặt
“Bàn tay quỉ” hiện hình sự thật:
Bóp cổ trẻ sơ sinh
Trợn mắt
Phồng mồm
Phồng đầu
Teo đít
Có mắt, nhắm nghiền
Có tai ù điếc
Có chân teo tóp
Có tay oặt  oẹo
Không còn dáng nguời!

Năm mươi năm
Vẫn hiển hỉnh thảm họa
Đâu rồi nhân loại lương tâm!?

Đâu rồi
Con Người
Vốn biết phục thiện
Biết phục thiện
Mới là Con người!

Hãy ngăn chặn “bàn tay quỉ”
Hãy làm sạch
không chỉ đất nước nhiểm đầy điôxin
Phải làm sạch bộ óc người không tim
Làm sạch lương tâm u tối…

Bao bàn tay nhân ái
Làm dịu nỗi đau da cam
Gieo mầm nhân tâm nhân đạo
Xanh tươi
Tự nhiên
Cành non tơ
Lớn lên hoa nở
Xinh xinh giữa đất trời
Nụ cười hồn nhiên
Trẻ nhỏ
Tương lai của cả loài nguời!

Ôi bao bàn tay nhân ái
Làm dịu nỗi đau da cam
Gieo mầm nhân tâm nhân đạo…
Dịu hiền

Hóa kiếp “bàn tay quỉ”!


15-8-2011

TẢN MẠN THƠ XVI

Xem phim
Trong ngực sâu
Nước mắt cứ ứa ra

Tôi khóc
Ngực cứ nhói lên
Trào lên nước mắt…

Vợ tôi hỏi
Ông cũng khóc ư?

Nước mắt nghèn ghẹn
Nhựa máu tim ta
Nhựa máu nhân sinh đồng loại
Cứ ứa ra…


Tôi khóc
Không phải máu đồng đội phụt ra trước họng đen ngòm súng địch
Không phải lúc cõng hoàng hôn ầm ầm phản lực bom bi địch cắm vào tim em

Tôi khóc khi xem phim
Một thời có tôi có bạn
Ấu trĩ tả khuynh tự cao tự đại
Chạy theo cao siêu lý tưởng
Coi khoai ngô cơm cá là lợi ích tầm thường
Tháng tám ngày ba dân cầm hơi húp cháo rau lỏng bỏng
Coi tư nhân cá thể là “kẻ thù không đội trời chung!”
Tập thể hóa bất kể giá nào dẫu chỉ là cái nhà chung rác nát
Coi thị trường là tư bản, là thù địch
Cấm bán mua khoai thúi mặc khoai
Dân bán chui bán nhủi bị coi là “chống chủ trương chính sách!”
Ta tự trói ta trong đói rách
Tư tưởng nào vô hình quỉ ma
Hại ta hại cả nước nhà…
Chiến trường thiếu gạo
Phải nhập phải đi xin
Nhục nhã…

Tôi khóc về một thời
Một thời có tôi có bạn
Ấu trĩ tả khuynh tự cao tự đại
Chạy theo cao siêu lý tưởng
Vì dân mà thực sự xa dân…

Tôi khóc
Nước mắt tự chảy ra
Đâu chỉ một thời
Khi một cổ hai tròng nô lệ
Một nồi cám lợn cứu cả chục người
Trẻ con, người già trơ xương, đói lã
Thời cha mẹ tôi

Tôi khóc
Cả thời của mình
Thời của vợ của con
Thời hợp tác
Dốt nát
Chỉ một chiều ghét bỏ thị trường và tư nhân
Không tự biết mình là ai, đang đứng ở cột mốc nào lịch sử
Chính tôi cũng không thoát khỏi cái vòng định mệnh ấy

Trong ngực sâu
Nước mắt nghèn nghẹn
Nhựa máu tim ta
Nhựa máu nhân sinh đồng loại

Tôi khóc
Cho tội lỗi chính mình

Thương mẹ cha,
Thương vợ
Thương con,
Thương dất nước
Một thời…
Dẫu xa rồi!

Nước mắt cứ ứa ra
Tôi giấu mặt vào trong để nước mát tư do
Chảy tràn trên mi trên má…

Phải vì tôi hay khóc như thế
Nên tóc cứ bạc ra!

16-9-2011

.

TẢN MẠN THƠ XVII
(Thân tặng bạn già LTĐ, nhân đầu xuân 2012)

Anh đến chơi nhà đầu năm mới
Niềm vui xuân hoa nở, hương lành
Vẫn bao trở trăn lòng đau đáu
Ta chỉnh đốn ta liệu công thành?

Đâu phải một lần ta chỉnh đốn
Cớ sao sa sút, lại lùng nhùng
Bắt chưa đúng mạch hay là lơ đảng
Hay ta không vượt nổi chính mình?

Nghe nói mãi điệu xưa ai say ai chán
Có gì mới không, đột phá khâu nào?
Ta sửa ta sao mà khó vậy
Bao nhiêu lô cốt, cấu kết mafia
tầng tầng thấp cao!

Tự giác ư? Một mình ta tự sửa
Hay nhờ ai khám, ai mổ cho ta
Quét nhà, bắt sâu, khó mà vẫn không khó lắm
Ta mổ chính ta khó vạn lần à!

Tình nào níu kéo sợi dây oan
Lợi nào ngăn cản mấy ưu phiền
Xuân đến lòng ta ta khai sáng
Lý nào, giá trị được ưu tiên?

Tâm ta sáng hay mưu mô chước quỉ
Thời lắm đam mê quyền lực lợi danh
Ai dại ai khôn, ai thẳng ai chùng
Ai đo được thắng thua đạo lý…?

Có được hoa xuân trần ai giông tố
Nắng lửa bao lần, đau đáu đêm thâu
Xuân của ta, Đảng hay là Đất nước
Là Nhân dân, sao lắm dãi dầu!

Ta có tin không, lần này chỉnh được
Bao lần đổi thay thay đổi được gì
Ta tin ta anh hùng và bao lần chiến thắng
Nhưng chớ để đến chân tường mới phải đổi thay!

Giá phải trả sao là quá đắt
Thời thế này đây không thể chần chừ
Ta lặng im hay dối mình, khua mép
Ở đâu đang dàn trận chống lại chính ta?

“Xã hội đen”, quan đen” đâu hiếm
Ta sợ ai hay sợ chính mình
Ta cùm ta hay ta phải tháo, gỡ
Mở lối nào cho ánh sáng lan nhanh!

Tắm tưới cho cây tươi xanh hoa nở đúng kỳ
Ta lãng quên đất khô cây héo
Cây cảnh mang xuân ùa vào phố phường
Ta mở lòng xuân, xuân một hóa trăm!

Dọn sạch lối đường nhà cửa đón xuân
Ta tắm rửa và vào áo mới
Cùng cháu con trẻ lại xung xinh
Quét dọn, tắm rửa hàng ngày, cho tâm trí triết minh!

Sức mạnh ở đâu nhân dân và thể chế
Ai làm gương cho dân nước theo cùng
Cái gì đến tất là nó đến
Gió nào cho cờ đỏ tưng bừng?

Xông đất đầu xuân nâng niu chính khí
Bấm huyệt nào biết khí huyết xung thông
Ta mang hương vui đến mọi nhà may mắn
Ta biết dựa sức xuân dựng nghiệp nước non!

Chúng mình năm, sáu mươi tuổi đảng
Biết được gì chưa biết được không
Nụ cười xuân mà đăm chiêu ánh mắt
Tự vấn ta là tươi nở lại tâm hồn…

Có lẽ nào thua chị kém em
Ai chạy đua bị ngã nhào vẫn vươn tay cán đích
Sức trẻ nào tay bơi sáng mặt anh hùng
Năm cũ qua rồi đâu bài học thành công?

Xin tặng anh tập thơ “Nỗi niềm” thay lời chúc tết
Nỗi lòng tôi cũng đau đáu chuyện đời
Vẫn là chưa nói được trong bao đìều đã nói
Giữa đôi dòng…
xuân có đến giữa lòng tôi…

Xông đất đầu năm trọng lời nói thật
Khen chê hay dỡ thơ mình
Mình hay thơ thì cũng là thế cả
Đãi cát tìm vàng…
Bất chợt một sắc xuân!

Chuyện đầu xuân quay quanh chuyện dân chuyện Đảng
Như chuyện chính ta ở mỗi gia đình
Anh xông đất đôi lời chuyển giao cũ mới
Trao đổi luận bàn rộn rả nẻo xuân sang…
1-1-2012
.
TẢN MẠN THƠ XVIII

(Cảm xúc và suy ngẫm nhân bế mạc kỳ họp thứ 7,
QH khóa 12, tháng 6/2010)

1- Buồn vui nghị trường

Suốt tháng nay buồn vui cùng nghị trường
Quốc hội luận bàn chương trình, dự án
Những tầm nhin xa, những trăn trở đời thường
Dân biết dân bàn qua đầu dân biểu…

Thời buổi công khai, ánh sáng lan dần
Nghị quyết nào đúng tâm nguyện nhân dân
Nghĩ sĩ nào từ lòng dân phát biểu
Có bao lần bấm nút phân vân?

Sao luật đưa vào, rồi lại rút ra
Bao nhiêu nóng bỏng tính sao ta?
Cứ dỡn nhau hoài. Đùa như thật
Quốc gia đại sự ngẫu hứng à?!

Ôi những khi bấm nút không đúng lòng mình
Thông tin mù mờ mà phảỉ bấm
Suốt cả ngày mồm cay miệng đắng
Đêm đêm chập chờn giấc ngủ bất yên!

Ta cúi đầu xấu hổ trước cử tri
Nhận lỗi về mình và quyết sữa
Niềm tin nhân dân như ngọn lửa
Ta thổi bùng từ trái tim ta!

Thời buổi công khai dân tỏ sự tình
Dân biết rồi sao cứ lặng thinh
Thời dân chủ đâu có cầm tay chỉ việc
Đại biểu nhân dân làm chủ chính mình!

Ai phản biện rất đúng rất hay
Ai bận bịu, thông tin thiếu thốn
Ai tặt lưỡi thông qua, ai bữa đi bữa vắng
Ai bần thần bấm nút sao đây!

Ta bấm nút đúng với lương tâm và trí tuệ
Lợi ích nước nhà, lợi ích mỗi người dân
Trái lợi ích của dân thì ta không quyết
Ta làm sai dằn vặt cả lương tâm!

Đảng với dân không thể nào hai ngả
Đảng tin dân dân tin Đảng vô cùng
Dẫu Chính phủ hay là Quốc hội
Vẫn một lòng dân nước trào dâng!

Ôi nghị sĩ cũng là chiến sĩ
Vì chân lý phải đấu đến cùng
Vì sự thật không đầu hàng dối trá
Quyền lực nào bằng quyền lực nhân dân!

2- Giấc mơ “cao tốc”

Một giấc mơ tàu hỏa cao tốc Bắc- Nam
Mới nghe qua ai mà không khoái
Thoắt Sài Gòn- thoắt Hà Nội
Ai đã từng đi cao tốc xứ người!

Nàng Lọ Lem miền Trung tỉnh giấc
Hóa Nàng Tiên ao ước trên đời
Những bỗng Nàng cất lên nhè nhẹ
- Rằng tiền mô trả nợ hỉ, anh ơi!

May giấc mơ chưa là hiện thực
Ai bảo IQ cao là phải làm đường sắt cao tốc
Ai “yên tâm” khi mai sau oằn vai con cháu nợ nần
Ai “yên tâm” khi đã có cấp trên lo tính hết?

Dân buồn lòng khi dân biểu lơ mơ
Khi dân biểu khi mơ khi tỉnh
Say dự án như say mồi, còn đâu mà suy tính
Dựa trí óc người. Nô lệ trí khôn!

Họ gấp từng dự án như gắp món ở mâm cơm
Họ nắm đầu chuôi. Ta tự ti dựa dẫm
ODA có thể là núi cao có thể là vực thẳm
Tư duy hệ thống biện chứng còn đâu!

Ma quỷ nào múa gậy đây
Phép phù múa may gió vờn mây
Tranh thủ quyết nhanh, “thời cơ” lỡ!?
Phù thủy nào sau lưng giật dây?

Ôi giấc mơ kỳ vĩ nhiệm màu
Ai đưa ta vào mê hôn trận
Tàu cao tốc đưa ta lên mây. Sung sướng.
Ai bảo leo cao thì ngã đau !

Chưa phảỉ thời chăng, sóng gió nghị trường
Ào ạt ngả nghiêng ai tỉnh mộng
Trẻ con treo dây ròng rộc vượt sông
Sau trận bão lũ bao năm, quan nào hay biết ?

Giấc mộng nào trong tư duy chiến lược
Thói quen nào vẫn vậy, lối bao cấp tư duy
Âm thầm mầm dân chủ - dân sự - dân bàn đang trổi dạy
Bứt phá nào đây ? Bất phá nào đây ?

3- Đau lòng

Nghe chuyện nghị trường, chuyện hậu trường
Ai cho thuê, buôn bán đất rừng
Ai vội quên chuyện Mỵ Châu thuở trước
Ai lo túi mình đầy, mặc kệ lép kẹp túi dân?

Cầu lũ cuốn rồi, bám ròng rộc qua sống
Tinh mạng con em nhẹ tựa lông hồng?!
Ai lại bảo đó là “sáng tạo”?!
Câu nói “vô tình” đau cứá lòng dân!

Giáo dục ở đâu bán mua bằng
Mở trường theo lợi nhuận chạy rất hăng
Giáo dục đau lòng bao nghịch lý
Học trò nặng trĩu phí học tăng!

Ai Tung hô Trục Thăng Long hết cở
Làm dây văn hóa  nối  hai vùng?
Ai gọi Trục Thăng Long đúng tên: “trục lãng phí” !
Sao“Trục Thăng Long” lại đâm thẳng Ba Vì!

Ai mê say dư án tương lai Trung tâm hành chính quốc gia
Lên chân núi Ba Vì - “nơi sân cùng hải tận”
Bài học xưa ai thuộc bây giờ!
Ôi Cố đô nhà Đinh, nhà Mạc nhà Hồ!

Tầm nhìn nào, lợi ích nào làm nên quy hoạch
Ai chẳng muốn Thủ đô to đẹp đàng hoàng!
“Phong thủy” nào, làm xôn xao bão giá
No bụng kẻ đầu cơ. Bao trang trại mênh mông chờ thời tỉ tỉ phú lên hương!

Dân không biết quy hoạch vì ai
Lòng đau như cắt, nhắn đôi lời
Nỗi lòng “thảo dân” cho nghị sỹ
Ai là chiến sĩ, biết vì đời!

Nước mắt nào rơi trên mi dân biểu
Mồ hôi nào trên vầng trán của lòng dân
Trí tuệ nào ý Dân ý Đảng
Nỗi buồn đau cháy sáng lương tâm!

Quan nào tài sản thật là nhiều
Tiền sài như nước, biết bao nhiêu
Ruộng đất quy vào mươi lăm khoảnh
Tường trình dĩ nhiên, đúng đủ điều!

Bà cụ nào cặm cụi nhặt đinh trên đường
Cha đạo nào đang nuôi bao trẻ tật nguyền, cơ nhở
Nông dân nào hiến đất làm trường?
Chiến sĩ nào săn đuổi ma túy thành liệt sỹ ?

Cảm ơn Quốc hội thời đổi mới
Mở rộng tầm xa tai mắt nhân dân
Cho Dân biết Dân bàn rồi… Dân quyết
Đảng trong Dân, vượt mọi cuồng phong!

4- Bấm nút

Thú vị sao Quốc hội lần này
“Đường sắt cao tốc”, tranh luận rất gay
Thăm dò vẫn chưa phân thắng/ bại
Thói thường thỏa hiêp, trận ai bày?

Quốc hội lần này, ý ai đây?
Ý dân ai thấu hiểu cho tày
“Ngập thở”, phập phồng khi bấm nút
“Giật mình” mà thỏa lòng cử tri!

Dân chủ là đây! Bài học này
Ghi sâu vào dạ: Tuyệt vời hay!
Lợi ích ở đâu Dân và Đảng
Quốc hội là dân, nỡ đặt bày!

Lắng nghe cả nam bắc đông tây
Lắng trong thẳm sâu tỏ mặt mày
Chọn mặt gửi vàng, dân với nước
Bấm nút là ta hay cử tri?

Ta là ai
Ta hay là đất nước ?
Đường sắt cao tốc
Hay «cao tốc hóa » chính mình ?

Trách nhiệm ngàn cần trên ngón tay bấm nút
Trí tuệ, lương tâm có ai hay !
Hồi hộp cử tri: đầy tính kịch
Xao xuyến lòng ta cảm xúc này !

Lần đầu bây giờ mới thấy đây
Bấm nút, chao ôi, là bấm nút
Phải đâu chỉ bấm để mà chơi
Bấm cho sáng tỏ cõi đường đời!

Ai tư lự, ai trầm tư
Ai ra về hồ hởi
Hãy nhìn vào cử tri
Nở nụ cười tươi rói!

Suốt ngày này tôi cứ lâng lâng
Như là nắng sớm một ngày xuân
Nghe mới lạ trong từng cành lá cũ
Dân chủ nhú mầm xuân thật sự của nhân dân!

20/6/2010

TẢN MẠN THƠ XIX

1-
Đất lành?

Ta trở về thăm mảnh đất xưa
Đất lành chim đậu, trời xanh lơ
Sao bây giờ bỗng khô không khốc
Nứt nẻ chân ta bước hửng hờ!

Sao vậy em ơi, xơ xác bờ
Chim bay đâu rồi, tán tác lối xưa
Chim mỏi cánh vẫn không muốn đậu
Đất hay người sao cứ làm ngơ!

Cành cây xưa đó, cứ lưa thưa
Hút bóng người đi vẫn mịt mờ
Đất hay người, thay tên đổi chủ
Để đất bạc màu, kênh rạch cạn khô!

Ở đâu, bão bẻ gãy rừng xanh
Đàn chim trốn bão, cánh lao nhanh
Chim vừa đậu xuống, cò… súng nổ
Chim rụng dưới chân, đau đỏ cả cành!

Ôi nỗi đau này, trời xa có thấu
Thần thánh bây giờ sao lặng câm
Con người giờ như không biết sợ
Phá rừng, bỏ đất, bắn giết chóc chim!

Ta về như lạc bước vào đâu
Ám ảnh năm canh rối ruột đau
Đất hoang hóa hay lòng người hoang hóa
Đất lành xưa sao bỗng bạc màu?

Ở đâu rồi lối hẹn ánh trăng lu
Nắm tay ta bước, cây xưa sao cứ hửng hờ
Bao kỷ niệm một thời xanh thắm
Để bước bây giờ cứ ngẩn ngơ!


2
Đất xấu?

Sao khoảng đất bên, xưa phèn mặn
Lác đác vài cây. Nay ngút ngàn xanh mướt non tơ
Rừng tràm lên xanh hương tỏa vàng theo gió
Chim bay về thơm cả chiều trưa!

Chim vỗ cánh trắng trời đẹp thế!
Nắng cứ reo, chim vẫy cánh, bóng cây chờ
Ai đã biến một vùng “đất chết”
Thành non tơ sự sống vỗ bờ!

Sao vậy ta ? Xưa là đất xấu
Ai cũng chê. Nay có ai về ?
Đất hay người, đất cằn khô hóa mượt
Ai gọi chim, hay nó tự say mê !

Xưa đất này vắng cả tiêng chim
Cỏ năn lủi thủi, cứ nằm im
Hoang vắng bao thời, giờ xanh vậy,
Đất hay người đã hóa thần tiên ?

Có nhớ không em hay ta lạc bước
Em mỉm cười nhún nhẩy hồn nhiên
Thật vậy đó, đất và người mỗi nơi mỗi khác
Ở đâu tay người vỗ cánh bình yên !

Ong làm mật ngọt ngon vàng rượi
Nắng cũng ngon lành đọng giữa môi say
Khi đất xanh trời cũng thêm biêng biếc
Ai biết nồng nàn em nghiêng bên vai?

Thật vậy ư, đất và người mỗi nơi mỗi khác
Ai phơi khô cằn, ai gieo mầm tốt
Hay nơi nào chẳng giống nơi nao
Đất xấu /tốt hay lòng người xấu/ tốt ?

3
Người và người ?

Ai bảo « đất lành chim đậu »,
Đất xấu chim bay?
Phải chăng chim cũng hiểu ý người
Hay người đã yêu chim, yêu đất?

Ai ghét ai thương, ai vùi dập…
Sao người nỡ nặng lời với đất, với chim
Nặng lời với nhau, ai hay lên mặt…
Đất hay người để bơ vơ cánh nhạn chiều im !

Người yêu chim thì chim tìm về
Người yêu đất thì đất chẳng chê
Người yêu cây thì cây tự hát
Người yêu người thì hạnh phúc xum xuê !

Trái ngọt ai cho đâu phải từ trời
Hoa thơm cành đâu phải nhờ mưa rơi
Đất xấu, đất lành tự tay người cả
Khi lòng vàng ta kết nối tơ trời !

Đâu phải anh lẩn thẩn mộng mơ
Đất hiểu người – người tận lòng với đất
Đất thương người, trổ lộc, hòa ca
Đất chẳng phụ lòng, trái cây chín ngọt !

Đâu phải anh lẩn thẩn mộng mơ
Thấy chim sa, cây đâu có hửng hờ
Chim chóc nặng tình người mới đậu
Người - Cây - Chim có hòa điệu khúc dân ca!

Ta đã biết những điều ta chưa biết
Ta đã khôn những điều ta chưa khôn
Ta đã sáng những điều ta chưa sáng
Trong dặm dài trên mãnh đất quê hương !

Cây đời xanh - Chân lý xanh !
Một chuyến về thăm thêm tỏ ngọn ngành
Thật vậy ư? câu hỏi xoáy vào gan ruột!
Suốt đường về…
Trong giấc ngủ. ..
Giấc mơ lành?

(4/2/2011, tức mồng Hai, Tết Tân Mão)


TẢN MẠN THƠ XX

Xưa anh bảo: hạnh phúc nhất là ở chiến trường
Và đời đẹp nhất cũng là ở đấy
Nơi sống/ chết từng giây
Giành sự sống cho nước non, con cháu
Nên hạnh phúc là tranh đấu
Cho bình yên, hoa nở yên lành
Hương tràn mái rạ, đường thôn !

Xưa anh bảo: hạnh phúc nhất là ở chiến trường
Và đời đẹp nhất cũng là ở đấy
Bây giờ hạnh phúc là ở đâu anh nhỉ ?

Phải chăng là ở thị trường
Và ở chính đời thường cơm áo
Ở từng miếng ăn, lời nói
Ở những nhịn nhượng, sẻ chia
Ở những sáng tạo bất ngờ
Ở những hạt gạo, con cá, hạt cà fê
Mang hồn Việt
Đi khắp thị trường đây đó…
Và ở biên cương
Vững tay súng
Ngọn cờ !

Hạnh phúc bây giờ phải vượt qua bao nghịch lý

Ai nhiều tiền
Nhiều bạc
Nhưng thiếu tình thương
Thiếu nụ hôn
Và lời thủ thỉ
Con trẻ sống trong cô đơn
Chỉ thấy nhà cao và xe cộ
Bao bà vợ
Nằm bên chồng
Vẫn nơm nớp sợ lo
Hạnh phúc gia đình sụp đổ!

Nhà nhà mọc lên
Khu công nghiệp dọc ngang
Bao dòng nước thúi đen
Bụi mù ngạt thở
Nhức óc, điếc tai tiếng búa
Giấc ngủ chập chờn ma trơi!
Và đường xuân rộng dài
Tìm đâu mùi hương hạnh phúc…

Ai ôm vàng tạ, mà lo
Phải “chạy” xuôi “chạy” ngược
Để khỏi phải ngồi « bóc lịch » !
Đói nghèo, khó mà hạnh phúc
Nhưng giàu có nhiều tiền, hạnh phúc có đến không ?
Phải chăng hạnh phúc ở dào dạt trái tim
An hòa và tràn ngập tình thương cho nhiều hơn nhận!
Nghèo đói là bất hạnh
Nhưng nhà giàu cũng khóc than!

Đất nước có mùa xuân ?
Xã hội có hạnh phúc ?
Quốc gia có bình an ?
Khi bao người lo ăn từng bữa
Toát mồ hôi, nước mắt
Con đậu đại học đành đi cuốc đất
Khi nhân tài trẻ trung ngồi chơi xơi nước, chay vòng quanh
Khi dân bất bình
Trên từng mảnh đất…
Xơ xác tài nguyên
Cho GDP cứ tăng cao là “đẹp”!?

Xưa anh bảo: hạnh phúc nhất là ở chiến trường
Và đời đẹp nhất cũng là ở đấy
Bây giờ hạnh phúc là ở đâu anh nhỉ ?

Phải chăng
Bây giờ hạnh phúc là ở thị trường?
Bán mua sòng phẳng
Minh bạch thông tin
Ai ai cũng thi nhau tự do làm ra của cải
Vì mình vì nước vì non
Giúp người nghèo khổ
Mái ấm tình thương !

Hạnh phúc bây giờ là lòng nhân ái
Giữa thị trường bươn chải…
Là dân chủ, bình quyền
Là đứng thẳng trong trời đất…
Là muôn cành nảy lộc, hoa thơm
Là thu xanh trời đất
Là an bình trên con đường trơn cua dốc
Trong bão lũ cuộc đời !

Tự bao giờ anh ơi
Hạnh phúc là em được bên anh!
Con nhỏ tung tăng
Đến trường đến lớp
Áo mới chen hồng…
Nụ cười xinh xinh
Bên ông bà cô bác !

Hạnh phuc dơn sơ
Mà vô cùng vô tận
Đường dân chủ gập gành
Đường tự do dài hun hút
Hạnh phúc luôn ở phía trước
Hạnh phúc là khi ta đã vượt lên chính mình
Khó là khi phải vì người khác.

Như đuổi theo tình yêu hoài mới gặp!

Ôi hôm nay
Hạnh phúc đa chiều
Nhiều cấp độ
Nhiều sắc màu
Nhún nhảy…
Trong giao hưởng suốt cuộc đời ta!

(Mồng 6 Tết, 2011)
.

Thơ Hồ Bá Thâm/ Tản mạn thơ, phần 2NNB vi tính theo BBT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét