Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (15)


Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (15)

( Theo eMail từ nguyennguyenbay.com)
  file 15/ cập nhật bài ngày 17/4/2012, có:
  27. Thơ Nguyễn Xuân Tịnh

.
NGUYỄN XUÂN TỊNH
Bùi Thị Xuân-Quy Nhơn-Bình định

Mail: Huyendieutho@yahoo.com.vn

Blog: Huyendieutho.Wordpress.com



CHUYẾN ĐÒ CUỐI

Hiu hiu thu chớm ngang đời
Đã đầy lá rụng lại vơi lá vàng
Sầu tuôn lên đỉnh mây ngàn
Mưa giăng nước mắt đổ tràn biển khơi

Em ơi ! Anh trót làm người
Văng lên, dìm xuống, nổi trôi, dập vùi...
Nợ tình trả chín kiếp rồi
Còn đeo đẳng mãi một thời hoàng hôn.

Nhìn quanh vắng lạnh bốn phương
Cội nguồn mờ mịt, cố hương xa vời
Chơ vơ một ngựa, một người
Một thành quách đổ, một trời khói bay.

Mộng mơ chi trái tim này
Đa mang chỉ mãi đắng cay thằng người
Thôi đành phải nếp thành xôi
Trời kêu mấy tiếng thì ơi mấy lời !

Em như tia chớp cuối trời
Ánh lên hy vọng giữa đời mù khơi
Bến đò còn chuyến này thôi
Đêm giông...em có đưa người qua sông !?
 
TRIỆU NỤ HÔN

(Tặng: Phannhuthuy)

Em gởi cho anh một triệu nụ hôn
Triệu nụ hôn nồng nàn và tha thiết
Anh nghĩ thử cất vào đâu cho hết
Nếu hôn một lần ngợp chết thì sao ?!

Anh nhìn đất rộng, anh ngó trời cao
Anh coi nhà sau, anh trông cửa trước
Anh kiếm chổ nào không ai tìm được
Anh giấu vào thỉnh thoảng lấy ra hôn !

Một nụ hôn cho buổi sáng thật nồng
Chào ngày mới vui tươi đầy hưng phấn
Một nụ hôn cho buổi trưa dịu nắng
Theo gió về trên chiếc võng hiu hiu.

Một nụ hôn cho mây bớt tím chiều
Lá bớt rụng chạnh gieo lòng thương nhớ
Một nụ hôn cho đêm nằm trăn trở
Thiếu hơi người nghe lạnh thấu tim gan.

Những nụ hôn anh gởi ở chăn màn
Bên chổ nằm, khắp chung quanh phòng ngủ
Những nụ hôn anh xếp vào ngăn tủ
Trong bị quần, trong túi áo khi thay.

Những nụ hôn trên bàn việc mỗi ngày
Anh gõ thơ lên màn hình vi tính
Còn bao nhiêu nụ hôn anh dự định
Gởi vào cây cho lá hát đong đưa

Gởi con đường thường những lối đi qua
Gởi theo gió cho thơm tràn hương vị
Gởi vào nắng cho lung linh tình ý
Gởi con chuồn đậu và cánh chim bay...

Rồi...vài ngày anh gọi điện em hay
Triệu nụ hôn anh tiêu xài đã hết
Hãy chuyển đến một triệu nụ hôn tiếp
Anh khát thèm, anh nhớ lắm, em ơi !

Cứ như thế, anh thành tỉ phú thôi
Người giàu có nhất nụ hôn tình ái
Cứ như thế, anh thành gã phù thủy
Búng tay là có, nháy mắt thì ra !

Nụ hôn em sẽ vô số, hằng hà
Chất cao vũ trụ, xếp tràn mặt đất...
Và, em ơi ! Nếu một mai anh chết
Hãy kết quan tài, xây mộ chôn anh !

RUNG ĐỘNG

Trăng lên rồi !
Trăng lên rồi !
Đẹp quá !
Trên đồi cao lan tỏa mộng lung linh
Nhanh với Nàng !
Ghì trăng trong thương nhớ
Áp vào da cho dậy lửa ân tình !
Nhanh với Nàng ! Buổi ban đầu gặp gỡ
Hãy ngồi đây trong bóng của trời thơ
Và hãy xõa vừng tóc huyền óng ả
Cho gió vào hương quyện cõi xa mơ…

Nàng, Nàng ơi ! hãy để lòng say sưa
Sáng nhiều quá ! Ôi, đất trời quyến luyến
Mây bay bay từng lượn vờn xao xuyến
Muôn ngàn tơ đua dệt dưới trăng ngà
Khắp quanh vườn như gió tẩm hương hoa
Mùi bát ngát cứ dâng lên vời vợi.
Ta thấy lòng bâng khuâng vừa len lỏi
Một chút buồn phơn phớt thoáng run lên
Mà Nàng ơi ! Đâu phải bởi trăng đêm…
Là vì Nàng thướt tha như ngọc liễu
Vì Nàng thôi ! Cứ lẳng lơ, yểu điệu
Như Tiên nga lộng lẫy cánh xiêm đào
Như Nguyệt hằng soi bóng giữa muôn sao
Phơi vẻ đẹp dưới khuôn vàng quá rộng !
Vì, Nàng ơi !...cả lòng ta rung động
Nguồn đê mê ngây dại trước dung nhan.
Nàng ngồi đi, nhè nhẹ dưới trăng tan
Và mơ màng cùng ta say luyến ái !

Nàng , Nàng ơi ! Ta muốn nhìn mãi mãi
Đôi mắt nàng chói rực lóa trăng sao
Ta muốn dang tay đắm đuối ôm vào
Thân vóc ngọc yêu kiều đương quyến rũ
Ta muốn trải dưới bàn chân thon nhỏ
Cả linh hồn mê muội đến vô tri
Ta muốn dâng lòng ta thán phục cuồng si
Trong đêm nay có nhiều hương tỏa ngát
Rất say sưa, rất xôn xao rạo rực
Và nên thơ, kỳ diệu biết bao điều
Nàng có gì cũng đáng quý, đáng yêu
Cũng mĩ miều, cũng đẹp tươi trong mắt !

Cả không gian vẫn cuồng quay, ngây ngất
Đứng bên Nàng mà tợ giữa ngàn mây
Lời say thơ men rượu rót vơi đầy
Và, ánh mắt như mơ hồ, choáng váng.
Ta rất biết mối sầu sẽ trĩu nặng
Không có Nàng điêu đứng mảnh hồn đau
Rồi đêm nay khi vẳng tiếng gà mau
Phút từ tạ có nhiều lời não nuột !
Nàng nán lại ! Hãy cùng ta một lúc
Trút cả lòng, bày biện cả nguồn yêu.
Để cùng dâng trong gió nhẹ đìu hiu
Mùi ái ân rung rinh trên cỏ lá
Hương xa đưa lên trời như phượng múa
Điệu lòng say tơ quyến với muôn mây…
Ta muốn níu lại cùng Nàng đêm nay
Cả không gian mơ mòng đương tĩnh lặng.
Hãy đưa nhẹ bàn tay cho ta nắm
Vóc dáng kia…Nàng hãy ngã vào lòng !
Ta muốn ôm ghì lấy bóng trăng trong
Đầy vàng vọt, đầy hương thơm man mác
Ta muốn giữ ánh huyền kia thôi tắt
Để cho lòng say hết một đêm thanh
Nàng, Nàng ơi ! Hãy đến với ta nhanh !...

TA VỀ VỚI NHAU

Ta về gá nghĩa với nhau
Không sang thì cũng trầu cau mời chào
Lẽ đâu như mỡ với mèo
Hẹn nhau tiếng hú vỡ rào mà đi ?!

Em ơi ! Gá nghĩa ta về
Kẻo ngày tháng lụn, đam mê cạn cùng
Vợ chồng sống đến còng lưng
Có ai chống gậy yêu thương, hẹn hò ?

Ta về gá nghĩa bây giờ
Thời hoa có muộn, nhưng mùa còn xuân
Mặc cho thiên hạ tán bàn
Đến khi già khụ thở than kêu trời !

Ta về gá nghĩa em ơi !
Xua tan giá rét tiết trời ngày đông
Một người dẫu khéo co chân
Sao hơn đắp ấm một chăn hai người !?

Ta về gá nghĩa mau thôi !
Trái sung đã chín, nụ xoài đã đơm
Tình yêu đang độ thắm nồng
Để lâu đóng váng chua lòm đó em !

YÊU
(Kính tặng: Hương hồn Cố Thi sĩ Xuân Diệu)

" Yêu là chết ở trong lòng một ít "
Là hận sầu da diết, khổ triền miên
Là nhớ mong đêm mộng với ngày phiền
Là than thở, là lệ tràn gối chiếc ?!
Thế chưa đủ ! Tình chưa là đáy huyệt
Hồn chưa tiêu, xác chưa táng xuống mồ
Thì yêu, yêu ! Yêu mãi đến chừng mô
Tim hết rung và hơi tàn, sức kiệt !...

Đời rất thơ và người yêu rất đẹp
Rất thơm tho là vóc dáng mùa xuân
Lời như chim thánh thót trở về rừng
Nụ hôn cũng ngon hơn mười tiệc cưới
Áng mây bay chỉ vừa bằng tóc rối
Sao giữa trời là ánh mắt lung liêng
Vòng tay ôm ghì là xứ thần tiên
Ai bảo đấy là hoa cay, trái đắng ...?

Quay mặt đi, hững hờ làm sao đặng ?
Miệng để cười và mắt sáng để trông
Người đứng kia - Ấy một cõi tươi hồng
Tình gióng trống sao lòng không hối hả !
Lòng khô cạn cũng giống như gỗ đá
Tim chẳng rung thì hơi thở cũng ngừng
Khác chi trời không có sắc mùa xuân
Khi hết yêu nghĩa là khi hết sống !

Ngàn năm nữa tình còn thơm hương mộng
Theo gió lên lòng tôi thả cánh diều
Xin mời em bước vào cuộc phiêu lưu
Yêu chết ít, không yêu là chết hết... !

MÍT CUỐI MÙA

Mít cuối mùa hiếm hoi không hái
Anh để dành anh đãi cho em
Mong ngày rồi lại mong đêm
Em đi biền biệt anh tìm không ra.

Mít chín cây mùa nghe thơm phức
Để lâu ngày mít sút cùi rơi
Anh nhìn mít vỡ làm đôi
Hai hàng lệ chảy bùi ngùi nhớ mong !

Mít xẻ ra se lòng, nghẹn miệng
Riêng một mình, hai miếng, hai nơi
Anh ăn, anh nói, anh mời
Để rằng: Em đã về ngồi cùng ăn !

NGỠ NGÀNG EM

Ai có ngờ đâu một chữ ngờ
Bùng nhùng, rối rắm cả nùi tơ
Có khi nát vụn thành muôn mãnh
Thuyền bỗng đứt neo rẽ bến bờ.

Ta lạc trời mê mịt lối về
Con đường trơn ướt bước lê thê
Hai tay dang rộng...trời ơi, trắng !
Lạnh toát tương lai rợn bốn bề !

Trong cõi muôn trùng vạn cách xa
Biết đâu duyên phận thề trăng hoa
Em như tiên nữ trên trời xuống
Áo mỏng phong phanh nét ngọc ngà.

Có phải an bày tự kiếp xưa
Uyên ương sóng cánh đến bây giờ ?
Song song một mái chèo khua nước
Êm ái dòng sông xuôi bến mơ !

Ta đã biết rồi gió với mây
Thiên thu vá víu kiếp đời này
Em ơi ! Tình ái là men rượu
Trót đã yêu rồi, yêu đắm say !

Vạn lối chông gai nhọn hoá tà
Vầng trăng sáng láng khắp miền qua
Xa xa trong cõi mờ sương bụi
Rực rỡ chân trời, rực rỡ hoa...

Ước hẹn đời đem chắp vá đời
Sầu xưa vùi lấp chốn phai phôi
Những hương nhạt rữa, màu tàn úa
Cuốn hút vạn dòng con nước trôi.

Em đẹp ! tung huê khắp tháng ngày
Như vầng thơ đắc tuyệt cùng hay
Bao nhiêu rượu quý trăm năm tuổi
Thấm hết vào em vị ngất ngây !

Lý Bạch ôm trăng chết đã nhầm
Trên đời còn có hảo giai nhân !
Yêu em - Ta quyết làm thi sĩ
Múa bút nhân gian...dẫu hoá gàn !


EM

Cõi thực hư nào em đến đây
Huyền hồ thế giới mịt mù mây
Đất trời choáng váng, đêm choáng váng
Một dáng Liêu trai bước bước gầy

Thanh tao, thanh thoát nét thần tiên
Lướt thướt tơ buông, liễu rủ mềm
Bỗng chốc cả hồn ta hoá rượu
Cơ hồ vũ trụ biến thành men.

Đêm ấy là đêm hạnh ngộ vàng
Trời ban tài tử gặp hồng nhan
Mang mang thời khắc như âm nhạc
Mỗi phút rung lên mỗi điệu đàn

Đêm ấy là đêm định mệnh chờ
Đèn giăng khắp lối cảnh huyền mơ
Em từ mạng ảo ra đời thực
Cả hình hài toát cả trời thơ.

Như thể bàn tay người nghệ sĩ
Thổi trong gỗ đá dậy linh hồn
Em rót vào ta từ héo rũ
Một màu diệp lục hoá xanh non!
 
NGHẸN THỀ TRƯỜNG ÚC

Bao giờ Trường Úc hết vôi
Thì em hết đứng, hết ngồi với anh

(Ca dao)

Từ khi vắng bóng con đò
Bến sông cạn nước, san hô cạn nguồn
Lấy chồng em bỏ quê hương
Câu ca dao cũ bỗng dưng nghiệm lời.

Ai hay dâu bể cuộc đời
Có ngày Trường Úc hết vôi thế này
Thề xưa mây khói xa bay
Để anh ngồi đứng đắng cay một mình.

Chợ Gò bán lộc, mua duyên
Tháng giêng, mồng một xuân thêm rộn ràng
Giờ anh đi dọc, đi ngang
Nóng như vôi quết vào gan, vào lòng.

Mỗi năm lễ hội một lần
Sao em không ghé vui xuân Chợ Gò
Chợ Gò Tết nắng, Tết mưa
Năm nào anh cũng sớm trưa mong người.

Lẽ nào Trường Úc hết vôi
Đan tâm xé nát những lời ca dao
Năm này cho đến năm nào
Chợ Gò còn hội thì sao quên người.

Xuân này vẫn một ngậm ngùi
Đất xui vôi nói thay lời phụ nhau
Lặng thầm anh trách ca dao
Oái oăm duyên nợ ứng vào phận vôi.

Xuân Nhâm Thìn – 2012

EM LÀ

Em là máu thịt của anh
Nâng niu dòng chảy, dỗ dành màu tươi
Khi hạnh phúc, lúc rã rời
Còn em, còn cả khoảng trời trong xanh.

Em là hơi thở của anh
Khoan thai từng nhịp mát lành không gian
Dù cho khói lữa ngút ngàn
Còn em, còn giấc mộng vàng long lanh.

Em là cuộc sống của anh
Không em - Chắc chắn anh thành không anh !
Thế gian có triệu cuộc tình
Hóa ra vô nghĩa, vô hình mà thôi !...
.
Huyendieutho
(Nguyễn Xuân Tịnh/ Bùi Thị Xuân, Quy Nhơn, Bình định)
Blog: Huyendieutho.Wordpress.com
.

 File 15/ Thơ Nguyễn Xuân Tịnh
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét