Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (37)

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (37) 
( Theo eMail từ nguyennguyenbay.com)
file 37/ Cập nhật bài ngày 26/4/2012, có:  
  55. Thơ Trần Việt Dũng
56. Thơ Nguyễn Lãm Thắng
.

55. TRẦN VIẾT DŨNG

(Lê Bá Duy tuyển chọn gửi)

VUA VÀ EM

Xưa Hoàng Đế để ria con kiến
Rất thời trang và rất phong trần
Nên chi con gái Thăng Long ấy
Cứ phập phồng ngực Công Chúa Ngọc Hân

Ta và em lần đầu gặp mặt

Mặt như không mà lòng sóng dậy nhiều
Em đanh đá, em dịu dàng, giọng Bắc
Khiến vua, dân đều chết mệt vì yêu

Ta-trai- Bình- Định hơi khô cứng
Rất thật tình riêng phong cách miền Trung
Ô hay! Sông núi sinh người vậy
Mà lúc nào cũng độ lượng bao dung

Và có lẽ, mai chia tay buồn lắm
Em ốm o mình hạc Thăng Long
Thương áo trắng đi giữa trời sương khói
Ta đã yêu, thôi em cứ an lòng.

CỎ THÁNG GIÊNG

Em có còn xanh không hở cỏ
Tháng Giêng gió bấc lại thất thường
Hồn anh lạnh khói qua hơi thở
Chạm tiếng chim rơi cóng bên đường

Em có còn buồn không hở cỏ
Giọt sương mai đọng để xa lìa

Anh vẫn tập tành hoài giọng dế
Một mình ngồi hát những đêm khuya

Em có còn mong không hở cỏ
Giọng chim khách hót phía hiên nhà
Với cỏ, anh ngại chi lấm láp
Lăn lóc đời nhau rợn da gà

Thôi cứ hồn nhiên như cỏ vậy
Chuồn chuồn cao thấp cũng tìm đôi
Gió ngơ ngác thổi quơ râu bướm
Ngơ ngác trông sang chỗ ta ngồi

Buồn lắm, nếu một ngày cỏ héo
Anh như đèn lụn giữa ban ngày
Cứ treo lơ lửng màu xanh tái
Một mình. Mình một. Chẳng ai hay!


ĐÊM TRỞ LẠI QUI NHƠN

Biết chắc rằng phố nhỏ vẫn còn em

Còn nước mắt, mưa, bạn bè, còn tất cả
Khi trở lại anh như người khách lạ
Từng vòng xe chở kỷ niệm đầy hồn
Ngã tư này mình vội vàng hôn
Khoảnh khắc, nửa vòng quay đèn đỏ
Khuya em về mang theo cơn mưa nhỏ
Đủ làm sương đôi mắt ướt long lanh

Ghế đá này từng rướm máu vai anh
Đều đặn thế những dấu răng ngọc lựu
Biển thương yêu giấu trong lòng khó hiểu
Mà sóng luôn hăm hở, vỗ về

Góc quán này mình đã ngồi nghe
Bài hát cũ,ngày mai anh đi biển nhớ...

Mắt chim ngủ đêm đèn vàng thành phố
Mai mốt rồi chỉ còn lại lời ca

Cầu Đôi này anh từng chở em qua

Ai khéo đặt tên nghe buồn cười thế
Khi những kẻ yêu nhau hoài hoài đơn lẻ
Nước vẫn xanh cúi xuống chỉ riêng mình

Con đường này ôm lấy bùng binh
Đường một chiều làm sao quay lại
Đâu còn thuở mười lăm mười bảy
Ngược vòng xe liều lĩnh đi tìm

Biết chắc rằng phố nhỏ vẫn còn em
Còn nước mắt, mưa, bạn bè, còn tất cả
Khi trở lại anh như người khách lạ
Loanh quanh buồn trong lòng phố Qui nhơn

TRƯỜNG SƠN KHÚC
(Cho bạn bè bị động viên 1972)

Trường Sơn, hề, chiều ta ngồi hát

Vỡ hư không, hề, khúc cuồng ca
Em một phương, hề, dòng Lệ nhạt
Ta một trời, hề, cõi xót xa

Ở đây, môi mắt ôi buồn lắm
Hôn bờ đá dựng, trông truông xa

Ngày tháng không mong sao cứ đến
Hai kẻ tâm tình: rừng và ta
Ở đây, râu tóc đua nhau mọc
Bên đời danh phận sớm long đong
Khanh tướng, hề, như mùa trái rụng
Một lần ngon, một lần rớt xuống dòng

Ở đây, mây trắng quanh đầu núi
Thôi đành, huyễn mộng bạc tình em
Trăng một nơi, hề, chưa gần gũi
Soi một đời lu xuống trần gian

Lâu riết dần quen đi rừng rú
Chẳng cần gương đối bóng cùng ta
Chẳng cần ngày tháng soi tuổi tác
Để thấy nét sầu trên nếp da

Lắm lúc muốn ôm lưng gái núi

Để thấy đời ta bớt cô đơn
Lắm lúc muốn trần truồng hoang dại
Để gần gũi với cỏ cây hơn

Tiếc quá chiều nay không đủ rượu
Cho ta chung cuộc với cổ nhân
Chơi ván cờ trên ghềnh đá nhọn
Trông ta- con tốt què qua sông

Chiều trong mắt theo về cố xứ
Hề, ta xin gửi chút sương sa
Tiếng nước gọi hồn con thác cũ
Ẩn nỗi sầu đau, nỗi nhớ nhà

Đứng thẳng vói tay cao hơn núi
Mới hay trời quá đỗi cao xa
Hỏi rừng, nay đã bao nhiêu tuổi
Trải mấy thu đông rừng sẽ già?

Trường Sơn, Trường Sơn sâu gió hú
Thú rừng gầm giọng động một phương
Nghe thú : lạc đàn buồn bã lắm
Nghe ta : mù biệt một quê hương

Lót lá rừng chờ sương xuống mỏng
Quên về thăm bè bạn chiếu chăn
Rừng lạnh, trái tim ta sưởi nóng
Ấm tình phố cũ những mùa trăng

Trương Sơn, Trường Sơn, hề, ly tán
Nỗi hàn tay bấu dốc Trường Sơn
Níu tình em chiều nay có bạn
Cho đời ta bớt nỗi cô đơn.
.
Thơ Trần Viết Dũng
______
* (Lê Bá Duy tuyển chọn gửi)

.
56. NGUYỄN LÃM THẮNG
HUẾ

(Nguyễn Văn Hòa, chọn gửi)

.
BIẾT ĐÂU

Bất ngờ ai biết … biết đâu?
rồi thương như thể cau trầu ngàn năm
người gần quê lại xa xăm
cái duyên với cái nợ nần sánh đôi

Văn chương khi đứng khi ngồi
tháng năm cơm áo buồn vui cõi trần
yêu nhau … khổ … chớ ngại ngần
gánh tình nặng gấp bội phần gieo neo

Cau gầy trầu vẫn cứ leo
trót thương nhau lấy chữ nghèo làm tin
thủy chung là của chúng mình
chăm nom cho lá khẳm cành trĩu bông

Tay không này với tay không
khéo tay buộc sợi tơ hồng vào đôi
đời vui, vui quá em ơi!
ngoài kia nắng đã xanh trời bình minh.

GIẢ THIẾT

Cứ yên lặng như bồ thóc
cứ nhìn nhau như nước qua cầu
như gió chiều cứ lướt qua nhau
như ly cà phê không đường đắng nghét …

Rồi có một ngày bồ thóc nảy mầm hoài niệm
rồi có một ngày nước xoáy chân cầu
rồi có một ngày gió thành bão mùa ngâu
rồi có một ngày giọt cà phê trên đầu môi ngọt lịm

Em có tin không?
Điều anh nói sẽ làm em nhớ
em có tin không?
em lặng lẽ ngồi nghe anh hỏi
em có tin không?
em khẽ gật đầu …

Điều có thể và không có thể
cứ đan xen trong nếp nghĩ cuộc tình
em như thế và không như thế
hệ quả cuối cùng là em-thuộc-về-anh.


ĐÊM BUỒN SỜ CÁI GÓT CHÂN

Đêm buồn sờ cái gót chân
gót dày, da đã mấy lần bong ra
mới hay, cũng một lớp da
khi dày trúc trúc, khi ra mỏng mềm

Gót buồn trách buổi trăng lên
nhắc mình nhớ thuở tuổi em vào rằm
bờ tre dấu mối duyên thầm
bước chân rón rén gai đâm hẹn hò

Rồi hôm gồng gánh tuổi thơ
mình đi biền biệt xa bờ tre xanh
từ cao nguyên đến thị thành
gót chân cũng đã mấy lần nứt ne

Lúc đi bộ, lúc đi xe
lúc mang dép lốp, lúc khoe giày bò
gót buồn nhiều lúc nằm co
nhớ trăng, nhớ buổi hẹn hò làng quê

… Heo heo cái rét ùa về
chiếu chăn co dúm, gót tê tái sần
mình đi chưa hiểu gót chân
gót chân đã thấu rõ thân phận mình./.

THƠ NGUYỄN LÃM THẮNG
(Nguyễn Văn Hòa, Phú Yên- Tuyển chọn)
.

File 37/
NNB vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét