Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (9)


Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (9)

 ( Theo eMail từ nguyennguyenbay.com)
 
file 9/ cập nhật bài ngày 16/4/2012, có:
  17. Thơ Đặng Khánh Cường
18. Thơ Nguyễn Thúy Hạnh

 
ĐNG KHÁNH CƯỜNG

Nhà 45/109/358 phố Bùi Xương Trạch
Thanh Xuân, Hà Nội  ĐT: 091.2124.025


Tìm chồng

Qua gần bốn chục mùa đông
Tay cào nát cỏ, mà không thấy người.

Ngước trông Thành Cổ nghẹn lời
Sông Thạch Hãn vẫn lở bồi phận sông
Bao giờ mới điểm danh xong
Những mảnh xương vụn vùi trong đất này?

Trải chăn, trải chiếu ra đây
Nằm cùng với đá, với cây một thời
Con đom đóm chớp ngang trời
Phải anh, thì nói một lời đi anh!

Từ trong rêu cỏ Cổ Thành
Vọng ra nhịp bước quân hành thực hư
Sương khuya rụng buốt tâm tư
Thương cho kiếp lá mỏng như kiếp người.
.
 Quảng Trị, 7/2007- Hà Nội, 10-2010

@

17. NGUYỄN THÚY HẠNH
Vietseri/
hanhncdt@gmail.com

Phía ấy có bình yên

Một chút lá vẫn cứ rơi nhè nhẹ
Cho Sấu vàng thêm chín cả bờ hiên.
Một chút nắng vẫn cứ vương nhè nhẹ.
Hỏi  ráng chiều phía  ấy có bình yên?

Một chút gió vẫn cứ ru nhè nhẹ.
Như  bước chân ai ghé qua thềm.
Cho ký ức vẫn vọng về khe khẽ .
Mây buồn, nỗi nhớ lại buồn  thêm.

Một chút hờn ghen, em đỏ mắt.
Muôn thưở  tình yêu, biết thế rồi.
Một chút giận hờn, anh lặng ngắt.
Để bây giờ hai đứa ở hai nơi.

Một chút thôi, anh vô tình. Em trách !
Một chút thế thôi, cũng dỗi hờn.
Một chút thôi, hững hờ. Em xa cách !
Giờ chỉ  là một chút nhớ. Không hơn.

Một chút không em, anh cô độc.
Lang thang như mây trắng cuối trời.
Một chút không em, chiều tĩnh mịch.
Tha thẩn đường về, bóng nắng vơi.

Một chút, anh vô tình. Một chút.
Mất nhau rồi, một chút  cứ vấn vương.
Một chút , anh dại khờ. Một chút.
Nắng vẫn vàng cháy bỏng những nhớ thương. 

Tháng Ba ơi  !
.
Này anh, một nửa của tôi.
Nhặt bông hoa gạo tặng người tháng Ba.
Sông xưa chở nặng phù sa.
Cây đa rụng chiếc lá đa cuối mùa.
Ni Cô nợ tiếng mõ chùa.
Con đò đợi  tiếng ời xưa vọng về.
Cỏ may giăng kín lời thề.
Thương ai gánh cả chiều quê ra đồng.
Tháng Ba ơi, có biết không ?
Lao xao con chữ chờ trông đã nhiều.
Gió về từng vạt liêu xiêu.
Lặng nghe cỏ hát những chiều đơm bông.
Tháng Ba rối mớ bòng bong.
Tháng Ba đón gió vào lòng đợi mưa.
.
Hà Nội mùa này thế nào anh
 .
Hà nội mùa này thế nào anh ?
Gió có thổi qua Hồ Tây lành lạnh.
Nắng có vàng cho mặt hồ sóng sánh.
Kem Tràng tiền còn ngọt những ước mơ...?

Hà nội mưa buồn cho ai làm thơ.
Một chút nhớ chút thương qua kẽ lá.
Xua tan đi cái lạnh mùa đông giá.
Một chút không em, heo hút gió đông dài.

Hà nội mưa buồn ướt lạnh đôi vai.
Một chút nắng nhạt phai mùa thu cũ.
Một chút nắng mùa này thôi chưa đủ.
Làm tan đi vạt sương ngủ sau hè.

Hà nội mưa buồn ướt cả tiếng ve.
Ngõ phố không em, con đường  tĩnh lặng.
Quán cóc không em, trời chiều xa vắng.
Về không em, lối nhỏ vẫn mong chờ.

Hà nội mùa này cháy bỏng những ước mơ.
Làm khô cơn mưa, ấm lại mùa đông giá.
Tiếng dương cầm ai quen bỗng lạ.
Chợt lãng quên mình giữa phố đông.

Hà nội mùa này những  nhớ  những mong.
Vẫn cứ đầy vơi đong đầy mùa cũ.
Lá trút xuống con đường như nhắn nhủ.
Thu đi qua, đông vội đến bên người.

Hà nội mùa này còn ai nợ ai vay.
Để phương trời xa ráng vàng bừng cháy.
Để mùa đông qua gió đổ về phía ấy.
Ai đợi ai kia ở cuối con đường.

Nắng quái cuối trời thắm đượm yêu thương.
Bờ đê nhỏ vỗ về con đường  nhỏ .
Cho áo ai bay phập phồng no gió.
Cỏ may vô tình găm lại những vấn vương.
.
Trường Sa, xa mấy cũng gần
.
Lặng người tiếng gọi biển xa.
Biển là biển, biển là nhà của anh.
Biển xanh, khúc hát cũng xanh.
Mênh mông đất mẹ, tình anh tình người.
Giơ tay chạm tới mây trời.
Giang tay ôm trọn tình người tri ân.
Trường Sa, triệu triệu bước chân.
Trường Sa, xa mấy cũng gần từ đây.
Là sóng nước với trời mây.
Là gian khổ với những ngày tuần tra.
Ngàn đời sóng hát tình ca.
Biển là quê mẹ, biển là lời ru.
Trường Sa xanh, sóng biếc xô.
Mênh mông dải cát, vi vu tháng ngày.
Dập dìu cánh hải âu bay.
Trường Sa có nắng những ngày còn mưa?
Trường Sa vàng dải cát trưa.
Mênh mông biển gọi khi vừa nắng lên.
Trường Sa nỗi nhớ dịu êm.
Trường Sa hai tiếng làm nên sử vàng.
Bước trên cồn cát chói chang.
Bỏng bàn chân, nắng nhuộm vàng màu mây.
Trường Sa tay nắm chặt tay.
Trường Sa những đắm những say cuộc đời.
Không xa đâu Trường Sa ơi.
Sau lưng anh, phía chân trời là em.

Nửa vời - nửa đời
.
Nửa vời một thoáng bóng mây.
Nửa đời chợt hỏi những ngày còn không?
Nửa vời nhớ, nửa vời mong.
Nửa đời đi hết khúc cong con đường.
Nửa vời một chút yêu thương.
Hàng cây thắp lửa cuối đường xa xăm.
Cho vàng hoa nắng mong manh.
Cho xanh trời biếc, cho mây hừng hờ.
Còn duyên, duyên đến bất ngờ.
Hết duyên ngọn cỏ có chờ giọt sương ?
Cho người chín nhớ mười thương.
Để dòng lưu bút sân trường bay xa.
Hững hờ ngày tháng phôi pha.
Hôm nay vẫn ngỡ như là ngày xưa.
Ầu ơ…tiếng võng đong đưa.
Ca dao mẹ hát, buổi trưa say nồng.
Sau mưa, vắt vẻo cầu vồng.
Cầu tre vắt vẻo bờ sông mỏi mòn.
Nửa vời bỏ lửng nốt son.
Hỏi câu lục bát có còn hay không?
Như con đò nhớ bến sông.
Hàng cây nhớ gợn mây hồng ngẩn ngơ.
Nửa đời chín  một câu thơ.
Người đi để đợi để chờ cho ai.
Nửa vời thức biết đêm dài.
Nửa đời đợi một bờ vai đi về.
Ai làm vỡ một lời thề.
Để ai rong ruổi mải mê đi tìm.
 .

Chuyện kể chiều nước nổi
 .
Câu chuyện kể về những chiều nước nổi.
Có người đi nhặt nắng chốn phù du.
Nhặt nỗi buồn cho hạ chuyển sang thu.
Kết thành bó đợi đông về thắp lửa.

Ngày hôm nay rồi lại ngày sau nữa.
Viết đôi dòng cho ngày cũ phôi pha.
Viết cho đôi vai đang ở xa nhà.
Con nước lớn ròng, mẹ cha rong ruổi.

Câu chuyện kể về những chiều nước nổi.
Bao ghe xuồng tấp nập ở trên sông.
Áo tím em bên nón lá bềnh bồng.
Gom lại những cọng lục bình xa ngái.

Thế rồi cũng đi qua thời con gái.
Tấp tểnh qua cầu lúa trĩu bờ vai.
Dáng liêu xiêu theo bóng nắng đổ dài.
Em cặm cụi nhặt sương rơi trên cỏ.

Em miệt mài gom hết từng cơn gió.
Đợi trăng chiều cho sóng hát làm thơ.
Câu thơ buồn làm vui lại ước mơ.
Hỏi nắng có vàng hơn ngày trở gió?

Mây có thắm khi đi về qua ngõ.
Ngày lại ngày tìm hái lá diêu bông.
Gặp em ôm hoa, váy trắng theo chồng.
Lá bỗng rớt trên đê chiều gió lộng.
.
Anh khỏa nước giữa dòng sông nổi sóng
Mấy sải chèo vượt nước nổi chênh vênh.
Dòng đời đục trong bao nỗi dập dềnh.
Câu thơ cháy đến tận cùng ngày nắng.

Gieo con xúc xắc
.
Ai gieo xúc xắc giữa trời.
Ai tìm sáu mặt giữa đời thênh thang.
Lắc ca lắc cắc reo vang.
Tay không tay có lang thang tháng ngày.
Bể dâu tít tắp chân mây.
Hỏi đời có thẳng thế này hay không?
Thật giả, đen trắng mênh mông.
Ngắn dài, cao thấp, còn không, thiếu thừa.
Xúc sắc gọi, xúc xắc thưa.
Thiệt hơn, được mất, biết vừa tay ai.
Gieo con xúc xắc đêm dài.
Đi tìm sáu mặt cho ai, cho mình.
.

 File 9/ Thơ Đặng Khánh Cường/ Nguyễn Thúy Hạnh
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét