Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Thơ Nguyễn Khắc Phục


.
NGUYỄN KHẮC PHỤC
           
Điệp khúc
Ta sợ hãi nhìn ngày đang ngắn lại
Đêm dài ra trong điệp khúc vô hình
Cả tiếng nói chìm dần trong tê dại
Cặp mắt treo trên cửa sổ chờ em
Ta chán nản mùa đông đang tới cuối
Mà mùa xuân không hứa hẹn bắt đầu
Sự tiếp nối các mùa thành điệp khúc lo âu
Cho những cuộc hẹn hò không thể tới
Ta đã khóc trượt ngón tay trên máy chữ
Giấy trắng đỏ dần lên, ta nhuộm máu từng trang
Chuyện Kinh Thánh, Jiu-đa mưu bán Chúa
Bạn bè ta bán ta như kẻ bán hàng rong
Ta đã cười nhìn qua kẽ màn nhung
Bao kẻ khác cùng ta rơi nước mắt
Vẫn hài hước vẫn bi thương bao điệp khúc
Sao đến thời ta sống vẫn y nguyên
Sao đến thời ta sống vẫn y nguyên
Những người tốt thở than trong bóng tối
Bọn tội phạm đi giữa đường cười nói
Ngồi ở đâu cũng dáng điệu đàng hoàng
Sao đến thời ta sống vẫn y nguyên
Em hèn nhát để người ta cướp mất
Đêm trăng vàng tình ái hát cho em
Buồn cười thật nếu bảo em phải chết
Rô-mê-ô bây giờ không tự tử đâu em
Hắn nhờ người ta bán chiếc áo cuối cùng
Mua vé tàu chạy trốn
Xót xa gấp trăm lần tấn bi kịch ở Vê-rông
Và em, Jiu-li-et xanh xao
Em không tìm thuốc độc trên môi anh mà uống
Em sực nhớ đến tuổi nào quá muộn
Một hôn nhân được trả giá đủ cao
Cái điệp khúc muôn đời đang nhắc lại
Cũng giống như món bánh rán giấc mơ
Ta hy vọng sáng nào rồi cũng có
Và tên ta, em đã kịp quên chưa?
                                               
                                           1981
Những bài hát trong lỗ đen
1
Ta đánh mất trần gian như đánh mất áo quần
Ta làm lễ động phòng trong tổ dế
Rượu cúc say ta hợp cẩn với mùa thu...
 2
Sông Không Đáy bao giờ cạn nước
Đỉnh Không Tên cây cỏ không tên
Ai lên gội mớ tóc tiên
Sợi dài níu gió sợi mềm gói sương
Ai đi dệt tấm vô thường
Thêu nên hình tướng mười phương la đà
Yêu trong vô lượng thiên hà
Nhớ trong muôn một mới là nhớ nhung...
3
Anh xuất xứ từ đâu
Em xuất xứ từ đâu
Cả Đức Phật lẫn Giê-su ngơ ngác
Hỏi các bậc tiên tri cũng bối rối lắc đầu
Chỉ em biết anh xuất xứ từ đâu
Và anh biết em từ đâu xuất xứ
Chúng ta là xuất xứ của nhau...
4
Anh giao hợp với em trước thời khắc Big Bang
Đẻ ra không gian-thời gian và vũ trụ
Để chính chúng ta tách thành hai mảnh vỡ
Trôi dạt nhau trong vô lượng thiên hà
Vô lượng khổ đau trong cơn giãn nở
Và bây giờ chúng ta lại ngơ ngáo nghe Anh-xtanh rao giảng
Chính từ Big Bang
Thế giới đã sinh ra
Không gian-Thời gian đã sinh ra
Và tất cả đã đắm chìm trong bể khổ
Mà tiếng khóc của một hài nhi bé nhỏ
Cái sinh linh mỏng như cật nứa
Đã sinh ra-vô lượng kiếp đợi ta
5
Em cãi cọ với cơ thể
Anh phung phí tinh khí
Thế là có hai cặp tình nhân dưới một mái nhà
Một cặp yêu nhau
Còn cặp kia lườm nguýt
Họ lôi cả thánh thần và Nit-sơ vào chăn
Các vị khách ướt sũng từ đầu đến chân
Ra đến cửa thầm thì xoa xuýt
Yêu nhau đi, mặc kệ các triết nhân!
6
Giữa khuya ta ngồi dậy
Ngõ hiu hắt ánh đèn
Gió vờn cây run rẩy
Ta đã thành nửa đêm
7
Bên ta có gì nhỉ
Những câu thơ mất máu
Những bài ca ưu phiền
Tiếng quạt đêm rên rỉ
Ai gõ nhịp thời gian
Tóc thôi hết chỗ bạc
Mắt thôi hết rộn ràng
Ta về chỗ muôn năm
Trên đỉnh Không Tên ấy
8
Bàn phím mưa gõ nhịp trên cây
Ngõ hẹp phả ra tiếng thở dài oi bức
Ngân lên bài ca đêm cho những cặp tình nhân hạnh phúc
Anh mở toang khung cửa đợi em
Giang cánh bay về ào ạt thủy triều đen
9
Em tối thượng gọi anh về Chính Ngọ
Vực trống đau thương bỏ lại dưới chân
Ngước mắt ngắm mặt trời rực rỡ
Anh lội qua Không Đáy gặp em
10
Rồng vàng nấp trong cỏ
Chó đen nấp bóng rồng
Ta nấp trong tự ngã
Rồng xua đuổi chó đen
Chó đen cong đuôi chạy
Ta nấp vào em
thè lưỡi thở
Ve vẩy vẫy đuôi
.
GIẤC MỘNG
Đã có một lần hạnh phúc
Rơi vào tay anh
Câu thơ cuối cùng anh còn nhớ
Những tiếng sóng cuối cùng và gió
Từ biển cả xa xăm và dĩ vãng
Thổi vào tấm rèm che nửa hàng dương
        
|Đứng khóc lệ tràn trên kè đá
Tất cả đã đến đây rồi và bỏ đi – tuổi trẻ
Ngọn cờ – giấc mộng – tình yêu
Nỗi đau khổ mong manh
Có còn chăng
Những bàn chân trên cát lạnh,
Tóc và nước mắt của em
Trong đêm tối lấp lánh
Đêm không lời lẽ nào, đêm của đôi môi
Mai sau khi đã già rồi, chúng ta còn mấp máy
Một lần cuối cùng
lời thề thốt yêu đương
Đôi môi,
Sẽ nói
Những lưỡi sóng nhọn, bãi cát
Một ngày kia
Biển lừng lững dâng lên
Như dang tay ôm lấy
Những đất đai, những núi non, thành quách, ngọn cờ
Biển là giấc mộng cuối cùng ta sẽ có…
Thứ nhất
Anh gõ cửa, đầu không cúi xuống
Trong bóng lá và ngoài kia trên sóng
Anh nhận lấy mùa xuân thứ nhất đời mình
Thế giới cũ chết rồi, thế giới mới chả ra sao
Bao thất vọng tối tăm mắt trẻ,
Bom hết rồi chăng, mìn không dội nữa chăng
Sao anh cũng lo âu đêm mất ngủ.

Như cỏ úa, như mọi điều rạn vỡ
Anh đến em như gió lạnh gặp đông.
Con tàu ấy trở về bờ bến ấy,
Khổ đau trong hy vọng nói: đầu tiên…

Anh căm ghét cái khởi đầu mộng mị,
Lá giả xanh như quét phẩm nhuộm thôi
Anh yêu em, mùa xuân đã qua rồi, rét giá
Lá vàng hoe nhưng lá của cây tươi.

Sẽ đến lúc anh đi, em còn lại
Em run lên vì cô đơn và sợ hãi,
Đi trong đời như ngọn gió Nha Trang,
Lang thang suốt ngày dài không trở lại.

Trong mắt anh đã tắt mọi màu cờ
Chỉ còn lại màu tóc em và màu cỏ,
Như trời biếc kia vẫn say mềm ngọn gió
Thổi trong ngày hư vô

Cứ mỗi ngày anh cưới em lần nữa
Và tình yêu lại rạo rực như đầu,
Quên cả nghèo hèn, thiếu thốn, ốm đau,
Anh bén lửa tro tàn còn cháy đỏ.
Ngày thở than chăng,
Bao nguyên cớ làm anh buồn muốn khóc.
Anh cũng tựa sáng nào mặt trời sẽ mọc
Anh hồi sinh trong ý nghĩ chờ mong.
Anh tự thú trong đêm như trước lửa
Người đắm thuyền hơ tay nhớ lại đời mình
Ngoài lửa ra anh chỉ có trụi trần
Lá buồm cũ trôi vùi trong sóng.

Đời mình ơi, tôi chờ xa ngái lắm
Giấc mộng bóng dương thành phố trắng như vôi
Người khách qua với một chút mỉm cười
Mái tóc xõa trên mắt người rợp nắng.
Không đủ sức để ôm ghì đắm đuối
Cả biển xanh vạm vỡ rám thô kia,
Anh chỉ biết thẫn thờ, anh sẽ nói
Hiểu cho ta, hỡi biển thẳm của ta.
Trên cát lạnh mắt ta yêu ứa lệ
Lọt qua kẻ tay biển mặn từ đây chăng,
Gió ơi gió, cho ta về chốn cũ,
Mặt ta yêu trên biển ấy, màu trăng.
Trước biển gió, trên vai anh – nước mắt
Của em – từ hạnh phúc nói lìa tan,
Trước lửa đêm nay, anh đốt những tờ bìa
Còn trần trụi thơ anh buồn – phải hát.
Áng mây trôi – cột cây số – bóng chim
Và tình yêu như đồ vật bỏ quên,
Giữa cốc sứ, câu chuyện thường ngày, bọn người lạ mặt
Em bỏ đi rồi, mọi trang viết trống trơn,
Như dấu yêu trên cát mềm bị xoá.
Có lúc anh không hiểu ra sao
Có thể đi qua khúc đường kia vấp mìn và chết,
Nhưng chẳng bao giờ anh nghĩ ra lời vĩnh biệt
Hay đi tìm nơi ẩn náu trong đêm.
Vâng, có lúc anh không cần đi – lúc ấy
Pháo liên hồi, mảnh thép vây quanh,
Dưới hố sâu anh có thể nằm im,
Đợi mọi thứ lại lặng đi như trước
Anh không nghĩ đến lời từ khước
Anh đi lên mặt đất trống trơn.
Bởi anh muốn một lần cuối chót
được ngắm nhìn thành phố ấy trong mơ

LỜI CHÓT CHO NĂM HAI MỐT TUỔI


Anh biết rõ hơn cả điều em đã nói ra
Anh là một đồng xu mất giá,
Là con ruồi đâu trên cánh cửa
Anh không phải người dâng hiến cho em
Hoa tươi trẻ năm em hăm mốt tuổi
Những tụng ca về mùa hè sáng chói
Về mùa thu lời từ biệt bên thềm.
Tà áo trắng, hoàng hôn, vườn cây, ngọn cờ, bóng nước
Giấc mơ dịu dàng, chú gấu buồn cười trên bưu thiếp,
Đã quá lâu chúng bỏ anh đi
Như bầy đỗ quyên bay về biển Bắc.
Anh quen sống với những người hốc hác đói ăn,
Dằn hắt nhau trong căn phòng ẩm ướt,
Người say rượu bước ra đường ánh đèn vàng vọt,
Những kẻ trên sân ga mệt mỏi đợi tầu,
Những tháp nước ánh kim đứng giữa vườn trơ trọi.
Môt chiếc khăn từ cỏ nhặt lên tay,
Chú bé ăn xin khoan khoái uống cà phê
Khách qua đường bỏ lại.
Cô gái xinh tươi xẩu hổ vì nghèo
Cả một nữ danh ca chết rồi
Còn nằm trên đĩa hát
Hát bài ca cũ kĩ cho anh
“Làng tôi có cây đa xanh…”
KHÔNG THỂ VẼ EM NHƯ NGƯỜI TA VẪN VẼ
Trên khung gỗ căng ra tấm lụa trắng ngà
Người ta sẽ mời em ngồi bên cửa sổ,
Mầu nõn chuối
  dịu mờ cho ngón tay mảnh dẻ,
trên vai em, áo choàng tím che hờ.
Đôi mắt em vừa kiêu hãnh vừa thẫn thờ,
Thứ ánh sáng chỉ đức mẹ đồng trinh
  mới có.
Xa hơn nữa một hoàng hôn cỏ úa
Tiếng vĩ cầm bản dạ khúc
  bầy chim,
Một nhà thơ đắm đuối nhắc tên em,
Trong những tụng ca viết dưới đài phun nước.
Hắn sẽ đuổi ra khỏi thơ ca những đứa em áo rách,
Những mái nhà dột nát dưới mưa đêm
Những mặt người như mặt cướp kề bên
Những bà mẹ nhịn cơm cho con, nhnữg thằng chồng đánh vợ
Tiếng súng gầm những hạm đội ngoài khơi
Ngày tình ái trong đời thường, những tấm lòng thương xót.
Người đàn bà có thai mơ những bữa ăn ngon,
Tất cả bị đuổi xua , hắn giữ lại cho em
Những từ ngữ
  thanh tao và tráng lệ
Em khoan khoái ngắm bóng mình
  trên lụa
Một chân dung tinh tế đến nhường kia!
Anh xấu hổ trước chân dung như thế
Anh sẽ vẽ bàn tay em nứt nẻ
Dắt qua đường một chú bé không quen
Em sẽ quàng trên vai chiếc khăn quàng cũ kĩ
Em thô lỗ như một chàng thủy thủ
Yêu điên cuồng và giận dữ thốt ra
Lời từ chối những bến bờ ảo não
Lào vào chợ như tầu
  tìm mắt bão
Cũng âu lo, cãi cọ như bao người
Nhưng ở
  thẳm sâu, giằng xé không nguôi
Em có mặt dưới bóng cờ tình ái!
DẠ KHÚC
Bỗng trong buổi sáng không chờ
Tôi nghe dạ khúc trên hồ Thuyền Quang
Ngẩn ngơ như kẻ tìm vàng,
Không tin vào chính thiên đàng trong tay.
Đêm còn rụng lá xô cây,
Nhạt nhòa mưa cũng rơi đầy trong mơ.
Sao bây giờ lại bây giờ
Đã nghiêng mái tóc phím tơ lựa đàn,
Đã bâng quơ
  buổi thu sang
Bao nhiêu chiếc lá trổ vàng làm hoa
Đã buồn thương tiễn hè qua,
Như tầu đi để lại ga không người
ĐÁM MÂY ĐIÊN RỒ
Trên trời một đám mây
Ngực mềm phủ lông trắng,
Cặp mắt nhìn lóa nắng,
Tựa hồ rượu uống say.

Đám mây ấy cứ bay,
Trong ráng
  chiều hư ảo,
Khu vườn sau cơn bão
Lá rụng chờ heo may.
Và bỗng nhiên nặng trĩu
Đôi cánh của đám mây,
Từ trời cao đáp xuống
Dịu dàng trên vai tôi.

Hỡi đám mây gẫy cánh
Sáng nay rớt xuống hồ
Như con chim trốn lạnh
Bối rối trước mùa thu.
Em đám mây điên rồ
Mở vòng tay xuân nữ,
Mai ngàn trùng khách lạ
Nhìn mây trắng bay qua…
HÒN ĐẢO TRONG THÀNH PHỐ
Một đời quen trôi nổi
Chẳng mấy ngày ngừng
  chân,
Quần xắn lên đầu gối
Mắt nhìn dáng đi nghiêng.
Yêu đời này đến chết
Vẫn như khách trọ thôi,
Ơ chưa bén hơi người
Đã nghe còi tàu thét.
Lời giã từ trên môi
Một tâm tình khôn nguôi.
Nói bao giờ cho hết?
Em đứng lại trên cầu
Cầu vắt qua hồ nước
Nước đến từ đêm thâu
Cơn mưa gầm như thác.
Cả thành phố đắm tàu,
Nước nhận chìm phố xá
Mặt đường thành đáy bể
Khách trọ sẽ ở đâu?
Ôi mảnh thư của em
Bé hơn bàn tay trẻ
Bỗng hóa đảo bình yên
Cho tôi qua bão tố
Ngày mai mặt trời sẽ
Thiêu cháy tấm lưng trần,
Người bơi trong chảo lửa
Ai dám mơ dừng chân.
Hòn đảo của tôi đây
Vẫn bóng cây râm mát,
Vẫn suối nước vơi đầy
Vẫn dịu buồn dạ khúc
Và mây trắng vẫn bay.

Đêm đêm trong giấc ngủ
Tôi đọc lá thư em,
Như người đi giữa bể
Cây đèn thần mọc lên
Chỉ lối xưa Từ Thức
Tìm thấy đảo thần tiên

Tôi quay về quán trọ
Tìm lại mảnh thuyền vỡ,
Hăm hở kéo buồm lên
Thuyền bay qua thành phố…
                             1981


Thơ Nguyễn Khắc Phục (gửi qua eMail)
Nguyễn Thái Sơn vi tính

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét