Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (14)

383980-DSC02819.JPG, 3.6 MB


Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (14)

( Theo eMail từ nguyennguyenbay.com)
  file 14/ cập nhật bài ngày 17/4/2012, có:
  26. Thơ Bùi Thị Thu Hằng
. 

 BÙI THỊ THU HẰNG
(Hội viên hội nhà văn HP)

ĐT: 0936813704

Emai: thuhanghp1972@gmail.com

.
Bởi yêu ngọn gió đồng trinh

Ngỡ như cỏ dại ven đường
hồn nhiên cát bụi nắng sương phong trần

Dửng dưng người đặt dấu chân
Dãi dầu dẫm đạp xa gần mọc lên

Mùa trăng mẹ mượn đặt tên
Lá xanh gầy guộc bắt đền vàng thu

Nửa đời mắc nợ lời ru
Đa đoan chửa kịp đền bù dưỡng sinh

Bởi yêu ngọn gió đồng trinh
Bão giông vây bủa tự mình cưu mang

Cánh mềm dắt giấc mơ hoang
sắc hương chả bõ rộn ràng bướm ong

Run tay trút áo nhuộm sông
Sợ rơi giây phút giục lòng chết say

Tang tình chưa kịp trả vay
Tháng năm khuyết một vòng tay ai tìm.

.
Dỗi hờn với cỏ

Tôi nằm nghe bước trăng đi
Ngoài kia cỏ nói thầm thì lời yêu

Biếc xanh mê mải bấy nhiêu
Nơi tôi bao phận hiểm nghèo cầm tay

Sương rưng rưng giọt cỏ may
Ngân lên từng nốt nhạc say hồn người

Dỗi hờn là dỗi hờn ơi
Tôi ghen với cỏ giữa trời bao la

Dãi dầu giá buốt phong ba
Giọt rơi năm tháng mượt mà vẫn xanh

Gió qua ngọn cỏ gió lành
Nắng phơi trên cỏ nắng thành dịu êm

Xót mình vừa trải lòng đêm
Càng thương ngọn cỏ thắp mềm mùa xuân

(Đêm bệnh viện Việt Tiệp 24/12/2011)
.

Mua hoa tặng mình

Người ta mua hoa tặng nhau
còn tôi mua tặng nỗi đau vô hình

Ngỡ như mẹ lỡ mùa sinh
trần gian một cõi sao mình lạc duyên

Biển cồn cào sóng chẳng yên
cánh buồm sấp ngửa xô triền bão giông

Cành gai nghèn nghẹn sắc hồng
mấy mươi dự cảm lòng ròng tóc sương

Rưng rưng nhụy ứa lên hương
cứ thơm vụng dại con đường đa đoan

Cánh mong manh tựa thời gian
thương đời vắt máu trái oan lá gầy

Dại khôn rót tỉnh vào say
ghét yêu dốc cạn tháng ngày mềm môi

Lệ ròng quanh nẻo mồ côi
câu thơ hóa gió mây trôi dạt bèo

Buồn mà lận đận hơn nghèo
thà tôi bán hết đi theo tiếng cười

Hương hoa của đất của trời
niềm vui dè sẻn kiếp người nhận trao

Chợ hoa ngon ngọt mời chào
tháng ba ai gọi ai rao nỗi niềm.

Khóc chiếc điếu cày

Ngẫm ra điếu chẳng lỗi gì
Bàn tay tôi nỡ chôn đi tội tình

Một đời thiêu đốt chính mình
Quẹt diêm coi chuyện tử sinh trò đùa

Vị cay mấy chốc hoá bùa
Thì thôi đành chịu xót chua ruột rà

Ống tre day dứt hồn cha
Ngón thâm cầm vẹt chẳng xa gạt tàn

Dập vùi ruỗng phổi, mọt gan
Vẫn say khói thuốc đốt tan thân gầy

Năm xưa chôn chiếc điếu cày
Ngỡ rằng vùi hết đắng cay kiếp người

Hôm nay Hạc đã về trời
Mới hay điếu chịu thiệt đời vô danh

Đâu rồi năm tháng chòng chành
Trăng sao vời vợi chiếu manh cha ngồi

Chân cầu nứơc chảy dòng trôi
Giấc mơ dang dở một ngôi mộ chìm

Bây giờ dưới cỏ lặng im
Điếu nghe tôi khóc bới tìm nỗi đau
.
Chuyện đàn bà
Tặng người phụ nữ đã gặp trong một đêm mùa đông

Tóc dài vào đêm
Ngực phập phồng
Người đi về thinh không

Đôi mắt hao vơi
Trăng khi tròn khi khuyết
Lúc tìm được là lúc mình đánh mất
Cũng đành chát chua

Con tắc kè ngủ ngã ba
Giọt sương lăn qua ngã bảy
Vì sao băng ngang trời run rẩy

Trời ơi!
Chính chuyên nấm mồ tạo hoá
Người đàn bà mỉm cười...

Đom đóm

Ban ngày nghi ngại gần xa
chờ khi xâm xẩm mới ra lập loè

Hay gì chút sáng ngọn tre
mà đom đóm ngả nghiêng khoe mặt trời

Phải vì mê mải rong chơi
có còn nước mắt khóc đời bơ vơ

Người đừng theo đóm hững hờ
tàn đêm lụi sáng đổ ngờ ban mai

Rõ ràng có mắt có tai
lại leo lét thắp lửa ngoài nỗi đau

Triệu năm sáng tối đẩu đâu
chả bằng lấp lánh ngay đầu chúng sinh

Tâm sự cùng cha

Ngày về chỉ một chỗ nằm
Trần gian ở trọ lo trăm nỗi đời

Cha làm thơ để tự cười
Con làm thơ để nói lời nỉ non

Cha lo vuông vức thước khuôn
Con lo đắp ấm nỗi buồn riêng tư

Cha không vay mựơn ca từ
Thơ con lặng lẽ bước từ chông gai

Con đi về phía ban mai
Đường đông bứơc chật nét mày mải chau

Chân con vấp phải bể dâu
Mỗi lần bớt một nỗi đau tật nguyền

Cõi vô thường sáng dòng tên
Ung dung bỏ lại người lên niết bàn

Hương trầm vạch dấu chấm than
Con không khóc lệ cứ tràn mặn môi

Gia tài cha để vậy thôi
Đủ cho sông lặng bãi bồi đời sau!

Lời đau trên sóng

Thôi đừng bắt bóng buông câu
Bỏ mười lấy chín thêm đau dạ này

Mưu toan nghiệt ngã đặt bày
Bóng ma chạng vạng hiện ngay mặt người

Vết thương nương náu nụ cười
Niềm vui lẩn khuất quanh lời bão giông

Mỏng manh một cánh buồm không
Chưa đầy đã cạn phơi lòng trùng dương

Thà rằng dìm chết yêu thương
Từ trong nước mắt đoạn trường chứa chan

Vô tình hay cát đa đoan
Cớ sao cứ tuột khỏi bàn tay ta

Người đừng ngon ngọt nữa mà
Em quen đắng đót thật thà đam mê

Mặc đời mất mát tái tê
Nổi chìm năm tháng ngược về nơi anh

Núi xa núi đứng mỏng tanh
Nước gần nước dặc chòng chành cơn mơ

Bến nghiêng một phía hững hờ
Hồn tan vào sóng còn thơ thét gào.

Lời của gai

Người không biết uốn đầu môi
Em đành yêu cả những lời của gai

Vẫn tin có một ban mai
Chợ đời dành lại cho hai đứa mình

Cố vun vén cái tang tình
Dầu không trúc đứng sân đình khoe duyên

Đâu còn lúng liếng mắt huyền
Cũng nào má phấn, tóc đen trao người

Bóng chiều chia nửa xa vời
Con tim còn khát những lời bùa mê

Chín giông, mười gió bộn bề
Anh vin ngọn sóng vỗ về bờ em

Tiếng chì tiếng bấc người đem
Câu thơ chảng thể lấm lem tháng ngày

Nỗi riêng đọng ở cuối mày
Như sông gặp cạn hao gầy đợi mưa.


File 14/ Thơ Bùi Thị Thu Hằng NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét