Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

Thơ Nguyễn Thị Ngọc Hà


NGỌC HÀ
                Cha con cùng năm tháng  
                                          
                         Thưở ấy con gọi cha
                         Vọng tận bên kia đầu mút cung đường
                         Cha vẫn hun hút khói sương mịt mờ hư ảnh

                         Con lớn lên
                         Như chim non tập bay… lệch  cánh
                                             giữa cuộc đời đầy gió
                          Con tập bước
                          Những bước  đầu tiên của một Con Người
                          Nhưng mọi nẻo dành cho trẻ mồ côi
                                      lại khuất lấp nhiều mảnh tinh sắc nhọn
                          Đôi chân con xước bầm máu tứa
                                       tự vịn  bóng ngày mà đi
                          Bước tỉnh đánh thức bước mê                        
                          Thập thững trong tiếng thở dài

                          Cha
                          Ở phía bên kia cuộc đời
                                                              có biết
                           Khi con vác bình minh trên vai
                                                          tâm hồn đã hoàng hôn tím tái


                           Đến một ngày bớt dại
                           Con mới mặn, cái mặn của giọt nước mắt
                                                                  từ cha chảy sang con
                           Mới đau cái đau trong từng dấu chân cha
                                                                                 còn hằn trên lối cũ

                           Bây giờ
                           Mỗi lần trở về quá khứ
                           Con vẫn thấy đứa trẻ  trong con đang
                                                                      khản tiếng gọi cha
                           Vẫn thấy
                           Người thiếu nữ trong con đang tức tưởi

                                                                              2005
           
                            Chỉ còn tiếng gió tiễn đưa
                                                                                            
                             Kính viếng hương hồn Nhà Thơ Trinh Đường

                             Thế là tan kiếp phù du
                             Trả hồn về gốc Mù U quê nhà (*)
                             Trả đời nhang khói hương hoa
                             Trả hồng nhan giọt sương sa cuối trời

                             Cõi này ngắn  ngủi thế thôi
                             Đến chưa ấm chỗ đã rời chân đi
                             Nổi chìm mấy cuộc thiên di
                             Đắng cay mình lại nhâm nhi chính mình

                             Bây giờ chịu phận hóa sinh
                             Bút nghiên lạc giữa nhân tình mà đau
                             Bấc tàn đèn cạn hết dầu
                             Câu thơ tan tác biết đâu âm trần

                             Bóng vừa khuất nẻo mây vần
                             Phía sau bụi xóa dấu chân một đời

                             Đam mê đến chót cuộc chơi
                             Chỉ còn tiếng gió… ơ …hời tiễn đưa

                           (*) Mù u: một loại cây ở Quảng Nam
                                                                                                      
                                                                              2003

                                  Lội qua vùng khát
                                                                        
                                   Thân yêu tặng chị Cẩm
                    
                     Em khát anh
                     Hơn trời âm u khát nắng
                     Khát anh
                     Hơn ruộng cạn khát mưa
                     Khát anh
                     Hơn giáp hạt khát ngày mùa
                     Anh ở đâu
                                             tận ngoài vùng khát        

                     Ngày không anh                                                                                       
                     Mâm cơm vẫn  một bát
                     Đũa một đôi
                     Một bóng một đèn
                     Một gối một giường
                     Cô đơn cuộn em vào giữa

                     Đêm không anh
                     Đêm vỡ
                     Em gỡ gió lội qua vùng khát
                     Cởi mong manh khỏa trần ngà ngọc
                     Lõa đến vô cùng
                     Dâng hiến trinh nguyên

                     Em trao đất trời nỗi buồn có tên
                                     dấu trong tròn căng vồng ngực
                     Đất trời tặng em                                         
                                     đứa con không cha

                      Em thành người đàn bà
                      Thả trôi  mười hai bến nước
                      Bình thản nuôi con một mình
                      Bằng dòng sữa chắt ra từ năm tháng  chiến tranh
                      Từ  hương hoa nơi anh ngã xuống
                      T giông tố trong em
                                 … Thuở vợi xuân thì  
                                                                   
                                                            1980-2005


                                     Đồng chiều
                        
                         Cánh cò khoát nắng tháng sáu
                         Rẽ  bão tháng bảy
                         Cho con trở về những ngày còn mẹ

                         Con gặp lại con
                         Tung tăng thơ bé
                         Thênh thang chân sáo chạy mỏi đồng chiều
                         Mẹ khỏa sóng lúa
                         Lúa vờn gió reo
                         Ú òa trước con một mùa cốm mới
                         Tháng mười rời rợi
                         Trong ánh  mắt mẹ cười
                         Trong con non tươi ngọt hương cỏ mật

                         Bây giờ
                         Vẫn ruộng thấp ruộng cao
                         Con  nghiêng hết màu xanh vào nỗi nhớ

                         Đồng chiều
                         Lặng gió
                         Sao mẹ chẳng về
                        
                        
                                                     2011
                                                          

                                    Cuộc chơi xanh

                                    Cheo leo trên non Tản 
                                    Hoa Sim tím hết mình
                                    Sự  thủy chung muôn thuở
                                    Vẫn  đầu núi chênh vênh
 
                                    Chân  lạc cuộc chơi xanh
                                    Bước hoàng hôn loạn nhịp
                                    Vẳng tiếng ai thao thiết
                                    Thầm thĩ trong  hồn ta

                                     Cả đời sống trong mơ
                                     Chưa một lần tỉnh giấc
                                     Vẫn nửa hư  nửa thực
                                     Chập chờn ngoài tầm tay

                                     Vời sông… Sông quá rộng
                                     Vời núi…Núi chơi vơi
                                     Nhện  bắc cầu qua  gió
                                     Sao chẳng gặp tình người

                                      Lội xuống dòng suối cạn
                                      Haí nắm cỏ bùa mê
                                      Bỏ bùa ai chẳng biết
                                      Cứ rối bước ta về

                                                                 8-3-2011


                                     Mùa thu và gió

                                                                                   
                                    Mùa thu
                                    Qua đã lâu
                                    Gió vẫn rơi vàng nỗi nhớ
                                    Mưa vẫn từ quá khứ
                                    Thấm vào hồn ta đã rợm phong sương

                                    Mỗi lần tựa vào bóng đêm
                                    Lại thấy
                                    Ước mơ ải trong mưa nắng
                                    Thấy bấy nhiêu ngọt bùi cay đắng
                                    Theo  gió thu xao xác  quay về                       
                                    Gió…
                                           thả vào ta một vùng mắt ướt

                                     Biết cất quá khứ  vào đâu cho hết
                                     Cất  gió vào đâu cho thôi gió
                                     Để  giận hờn trong suốt trước nhau

                        
                                      Mùa thu bây giờ có khác đâu
                                      Sao lối cũ mịt mờ bụi… gió
                                      Để  người đàn ông ta đắm say một thuở
                                      Rất gần nhưng lại rất xa


                                      Ôm hết thu vào lòng
                                      Áp môi lên những chiếc lá chẳng còn xanh
                                      Trong ta
                                                   gió bỗng lồng lộng gió
   
                                                                                  2009

                                     Nẻo tình

                                     Hạ còn đôi vạt nắng thưa
               Đã thu vồi vội gieo mưa xuống ngảy
                         Gieo buồn hoang lớp cỏ may
               Nghe ràn rạt ngọn gió quay quắt  trời

                        Thương  câu lục bát tặng Người
               Phía mưa phía gió từng hồi chưa tan
                        Thế mà thơ vẫn nồng nàn
               Vẫn dào dạt thưở ríu ran nẻo tình
                        Néo đi qua thuở tóc xanh
               Bấy nhiêu ngọt lành gạn hết cho nhau

                        Bây giờ thấm hạt mưa mau                             
                Câu thơ năm ấy tã nhàu trong em

                       Trò đời như thể ú tim
                Người quanh tầm  mắt vẫn tìm chẳng ra
                       Nẻo tình nhạt ở đâu ta
               Chỉ còn lại xác mặn mà ngổn  ngang
                              
                                                                            2009

Thơ Ngọc Hà
NTS vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét