Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (27)


Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (27) 
 
( Theo eMail từ nguyennguyenbay.com)
file 27/ cập nhật bài ngày 22/4/2012, có:

42. Thơ Ngọc Tuyết

.
NGỌC TUYẾT
tocnguyet@gmail.com

Viết cho tình cuối

Còn tôi một chút mẻ kho
khi không tiếng nấc buồn xo.
thằn lằn!

Còn tôi một chút ăn năn
những ngày vỡ tiếng yêu bằng ngây thơ
còn tôi con dế dại khờ
giăng suông tiếng hát trên bờ giậu gai
dằm ghim đau buốt đến mai
nấc đêm trần bám vấy đầy hoạt kê
Tình theo mạch đất trở về
ngụy trang sặc sỡ như hề mua vui
đêm đen bạch lạp khóc vùi
phiến âm nhăn nhở trụi trui xác trần
căn phòng không một vọng âm
giấc mơ mặc cả thật chân của đời

Tôi còn một chiếc nón cời
những ngày ẩm mốc che đời sần chai
khuôn tình phản chiếu hí đài
hồn nhiên chùm kín cho dày nhớ nhung
khát khao bào gặm đến cùng
phạc phờ - nôn nã ném tung đến tàn
Lặng câm vớt nắng về chan
dắt tay qua khỏi ngỡ ngàng cuộc sinh
bao trơn trượt kiếp nhân tình
mái đời rêu lợp xưa mình trượt chân
môi xin thâm tạ một lần
một lần sau chót mình cần cho nhau
người là tôi của ngày sau
dặn lòng đánh đắm vào nhau bão tình
là im lặng để ru mình
cho nhau trả hết nợ tình cho nhau
nếu còn gọi lại kiếp sau
giờ xin sống nốt bạc đầu… cùng đi!


Con về cời lại…

Cời than dúi một kiếp người
lửa tung xổ đỏ ngực trời rát thơm
khói treo bạc xám áo cơm
chồi tôi mọc giữa cát - rơm quê nghèo

Bây chừ nhớ đến mốc meo
mùa thu nỗi khát xập xòe bâu vai
độc hành trong hõm mắt ngày
cát vàng bủng nắng cuốn bay lõi buồn
mẹ chờ cuối bãi đầu nguồn
gõ dầm đuổi cá, đẻo mòn bóng đêm
đường sương lặng trắng đã thèm
sủi tăm khúc ruột ủ mềm mẹ yêu
sóng xô ướt nhẹp khung chiều
mẹ ơi!
năm tháng ươm điều tỉnh say
con về trần trụi trắng tay
cời than sưởi ấm bên ngày mẹ cha
con về thân phận xuýt xoa
dép mòn vẹt đế bụi tro trĩu đầy

Cời than con mắt cay cay
biển chừ gió nổi, lửa bay bụi trần
dụi than, dành lại mấy phần
khi nào đời lạnh cời than ủ tình.


Dốc ngược

Nỗi nhớ khoác áo tơi qua truông
mưa
đời lạnh ướt một phía riêng
đêm ngược mùa
những lông mi cắm ngược giấc mơ
đêm cắn vào bóng tối dấu răng
đối thoại những cột kèo
trĩu nặng
nẩy đêm

Đêm khoắt khuya không đom đóm
bàn chân dắt vị mặn thời gian rì rầm lau lách
vỡ giọng gọi phương nào cũng trĩu trĩu phù sa
tiếng khua bờ xuôi ngược dòng trong đục
”tháng nước” - nước ngập trắng đồng
trăng đói mùa khum tay bắt gió
lũ cò trắng phau cắn vào đêm kèn cựa

Cựa mình. Đêm
Nợ làng chiếc lưng còng như tàn cây cổ thụ nghẹo cổ buồn ca Dạ cổ hoài lang
màu ký ức im lặng dốc ngược vào đêm
dốc nhớ
đánh cược ngày sau


Đường viền cuối năm

Trong cuộc sống ai là người đã
chạy nương theo tờ lịch cuối năm

nương bóng mình những ký ức thôi xanh
kỷ niệm cựa vênh khô bóng tối
mắt nhắm nghiền, môi mím
lạc giấc chiêm bao
những mùa đông cẩu thả đã bỏ em trên đường viền cuối năm
chiều tạt nhạt
những nốt bồng lang thang, nốt trầm tản mạn
yêu thương nhấp giọt buồn
chưa kịp ăn năn
Gió riết những đường cong
cánh diều xưa chao màu hoang tưởng
sợi dây căng chút trí nhớ cùn mằn…
không gian lắng em gieo vần cho thơ để nắng chiều
kiêu hãnh

Mùa cúm trăng
chiêu niệm buổi
chiều rưng rưng không
viết ru ngày khô lạnh
mây điếng hồn gió sửng sốt kêu vang
lời ru lộng ngữ cứa em tứa máu
bóng ngực mình áp thấp
Thần sấm, chớp
ầm ào tức tưởi
hốc thời gian ướt sũng áo xiêm
nỗi buồn cắm đầu
vào đêm chối từ sự dịu dàng lừa bịp đau lòng
ghì một khoảng lặng về nỗi đau chưa rõ hình hài
Hãy thắp lửa!
hởi người đàn ông còn lại cuối buổi hành trình
phiên bản không mắc lỗi
giờ em cảm thấy mình thiếu hụt cả thời gian để đong đầy yêu thương và nhớ
đừng buông tay
hãy tặng nhau những tinh lực làm mất đi sự trinh trắng cho mặt trời quang hợp từng tế
bào li ti căng nở…
Mùa đông cẩu thả
đừng bỏ em một mình bên đường viền cuối năm…


Hãy đưa em về với biển

Thành phố khói xe và tiếng ồn ào kèn cựa, đầy dẫy những mâu thuẫn căng thẳng, tiềm
ẩn…

hãy dắt em trốn khỏi nơi này
nơi có thể sẽ bóp chết hy vọng
em thèm màu xanh của biển để thở lá phổi của trái đất
Đời sống này là một thể bất định nổi trôi
một sự hỗn loạn không thể khép vào bất cứ một phạm trù nào
tính đa diện trong bản chất con người
nơi hội tụ tất cả các chiếc mặt nạ
đôi khi làm em sợ
có những mảng đời thô nhám đang viết bi kịch trong nỗi đớn đau đầy bất trắc. Như em!
hãy làm một cuộc khôn ngoan như tình yêu biết chuồi vào cảm xúc
về với biển nha anh!

Trong sự liều lĩnh mỗi lần trùng khơi cuồng nộ, em vẫn tin
bao giờ biển cũng bao dung
biển sẽ ban cho chúng mình sự phục sinh
sống lại tự nấm mồ của lãng quên và huỷ diệt
tâm hồn con người là lòng đại dương sâu thăm thẳm tăm tối nhưng bao giờ cũng
có một đời sống hoang dại đáng yêu trong ấy…
em muốn tận tuỵ cho điều lựa chọn của mình
bằng sự thức ngộ trước biển
trước biển tâm hồn muốn hát chứ không nói thành lời
biển vốn vô ngôn từ khi thượng đế tạo dựng thế giới này
biển tuyệt đối không nói lên điều gì
ngoại trừ tình yêu lên tiếng
hãy dắt em trốn khỏi nơi này
nơi có những con chó sói cào cấu sự hỗn loạn cùng với toàn bộ sự giả dối của nó
em không còn khả năng trải qua
có thể rằng em đã khóc
nhiều nỗi buồn không có chỗ nằm
khi niềm tin cởi bỏ trong góc tối không màu
anh từng nói với mùa khan
đời hữu hạn!

Đừng so sánh với tháng năm mà vấp phải hoàng hôn.
bởi thế nên
khi mắt chưa khép ngày ngập ngừng thế sự
em căng mắt nhìn vào biển xin một không gian sải cánh bình yên
biển sẵn sàng mòn lưng nâng đỡ con thuyền lữ thứ
hãy đưa em về với biển
biển sẽ thuỷ táng những giấc mơ đe dọa
những cảm giác bất ổn, những thân thuộc kinh tởm, những thoã mãn cũ mòn chết chóc
đời hôn phối rịn ứa những gieo neo…
hãy kéo đường chân trời góc biển trôi trên bờ ngực em
xoáy hai vòng lốc…
Biển hiển linh trong cõi lặng mình
về với biển là về với Mẹ

Mẹ đọc biển bằng tâm linh để hoà đời vào vũ trụ một
bình yên nguyên sơ.

Thơ NGỌC TUYẾT
tocnguyet@gmail.com
.
File 27/ Thơ Ngọc Tuyết
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét