Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (10)


Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (10)

 ( Theo eMail từ nguyennguyenbay.com)
 
file 10/ cập nhật bài ngày 16/4/2012, có:
  19. Thơ Trần Hoàng Vy

.
 
19. TRẦN HOÀNG VY
Nhà 184, t ổ 30, ấp Đá Hàng,
xã Hiệp Thạnh, huyện Gò Dầu, Tây Ninh.
ĐTDĐ: 0918.803.752
.

NGƯỜI MIỀN TRUNG

Người miền Trung đi đâu cũng nhớ
quê nhà cát trắng, núi xanh xa…
có lúc mồi ngon, ly rượu mạnh
cũng thèm ăn một chén cơm cà.

Phiêu bạt quê Nam, rồi quê Bắc
cái giọng trầm, nặng những âu lo
vất vả trăm nghề quên mặt tắt
đời tha phương chưa dám hẹn hò.

Người miền Trung tiếc thương từng đồng bạc
giữa nghĩa tình không chút đắn đo
lúc đối mặt cần vung tay quá trán
chẳng hề chi, hào phóng ra trò.

Vẫn cứ nhớ cơn mưa dầm thúi đất
vẫn cứ thương cơn nắng gắt quê nhà
ngày gió cát lưng trần trên ruộng sỏi
đau đáu lòng một quê ấy nơi xa.

Lòng cứ mở toang ra trước biển
núi dựa lưng trăm nỗi gồ ghề
nên giọng nói không lẫn vào đâu được
dẫu muôn phương không quên một lối về.

Người miền Trung, người miền Trung thương nhớ
biết đắng lòng sau mỗi cuộc rượu tan
người xa xứ nâng niu người xa xứ
dẫu biết mình mai mốt có lang thang…#

HỎI THĂM THÁP CỔ

hỏi thăm tháp cổ một chiều
phong rêu ẩn dấu trăm điều suy tư
mặt người, mặt đá giống như
chiều xưa mây trẩy hội từ ngày xưa.

hỏi thăm tháp cổ nắng- mưa
ngực ngây thơ nhú ngày chưa đàn bà
mòn theo con mắt ta bà
ừ em kín đáo sau tà váy mây!

rêu xanh ngầy ngật ngất ngây
linh hồn đá những vóc gầy vô thanh
vô âm, vô ảnh, vô danh
cốt là gạch , tóc mây xanh trên trời

hỏi thăm tháp cổ kiệm lời
ngày âm âm gió rơi rơi lá chiều
tháp nghiêng thân phận đìu hiu
khóc thời gian đỏ một chiều linh lan.

VIẾT Ở AN KHÊ

mấy chặng mưa phùn, mấy chặng hoa
đường lên dốc xuống lạnh tím da
sim, mua, cười cợt ta trong gió
bùn quánh lên người như…son pha!

cứ mãi mù mưa, lả chả mưa
mây sũng chờ mai phơi nắng trưa
ghé thăm bạn cũ làm thầy giáo
cắm rễ ở buôn người Gia Rai.

bạn chưa…đóng khố, hút thuốc tẩu
da đã xanh màu rêu với…thông
bạn chưa có vợ người bản xứ
mà ché, mà chiêng treo ở phòng.

lúc xưa bạn mộng giang hồ…xứ
nên nỏ với gùi, dăm mũi tên…
ừ để coi chơi, tay cầm phấn
mai mốt về xuôi nuôi chí bền!

trò chuyện chưa bưa, rượu cạn bầu
mà mưa từng chặp cứ không đâu
học trò mấy đứa nhìn qua cửa
thương bạn, thương trò ở vùng sâu…#


NGŨ HÀNH YÊU

Vàng, ừ. Trân trọng như yêu
quắt quay nỗi nhớ
nâng niu cầm vàng.
tiếc công nhân ngải,
muộn màng.
vàng tan chảy.
mắt hai hàng giọt rơi.

Gỗ cây, tốt.
cũng một đời
đóng khung giường hộp.
rụng rời đêm mê.
vu vơ chín cõi,
vụng về
một quan tài gỗ
dầm dề mưa mưa!

Nước tràn ly
nói gì chưa?
ngày tan học,
thuở đường mưa chung về
lời yêu thánh thót
suối mê.
một giòng sông nhớ
tràn trề nhớ nhung…

Con tim nóng bỏng vô cùng
lửa tình vô niệm
nghìn trùng tro than
mối tình chung cuộc
miên man
trăm năm hương lửa
cốt tàn cỏ xanh.

Về thôi, đất mẹ
cũng đành…
cây thiên thanh
nở một cành thanh thiên
hút lòng đất lạnh
cô miên
còn em ảo ảnh
chung chiêng bụi hồng…#


GIANG HỒ TÊ CHÂN…

Tặng Cảnh Trà, Nguyễn Đức Thiện, Vũ Miên Thảo.

Giang hồ tê chân quên dép rớt
bạn hiền tìm không biết rơi đâu
bỗng thấy tiếc một thời sung sức
mòn gót giày lên núi, xuống sâu !

giang hồ gì? cốt thăm bè bạn
người đỡ, người thồ cứ ruổi rong
thơ dăm chữ, rượu chè dăm cốc
và bốc lên ta cứ tang bồng…

ngồi nhà một mình cũng thấy chán
cơm bưng, rượu rót tích sự gì
văn chương lạt lẻo đọc ngao ngán
thôi tìm bằng hữu rượu chung ly.

ừ, cứ ruổi rong, cứ ruổi rong
đất nước mình, đường xá long đong
chân trót tê rồi không thấy mõi
có đi, thấy vạn vật xoay vòng.

đâu cứ hoàng hôn là tắt nắng
vẫn nồng hương vị rượu tri âm
“họa hổ, họa bì, nan họa cốt…”
giang hồ, say rượu sẽ…tri tâm !

mặc kệ tê chân, mặc kệ dép
chân trần mới hiểu đất…có gai
giang hồ say hết bao nhiêu bạn
trong cuộc trần ai…ai hiểu ai !?..#

22/10/2008


HỒI ĐÓ KONTUM…

Hồi đó Kontum buồn thật buồn
Tìm thằng bạn cũ uống rượu suông
Bắt gặp bóng thông trưa …ngủ gục
Em gùi bầu nước ngược đường buôn.

Núi ngút mù xa mờ nhợt nhạt
Dã quỳ đâu vắng, nắng kém tươi
Phố lên dốc, xuống nghe em hát
Chiêng núm trầm vang một giọng cười!

Mây vắt ngang mùa ngân ngấn nước
Ở đây hồ… cạn mấy ngàn năm
Nên trong mắt ướt màu thăm thẳm
Váy áo Ba Na… gói nguyệt rằm!

Hồi đó Kontum người đi đày
Bạn không lính thú. Bụi trắng tay
(Bàn tay thầy giáo quen viên phấn)
Những ngón buồn, đọng khói thuốc bay.

Hồi đó Kontum…giờ trở lại
Học trò xưa có đứa thành danh
Phố rộng ngày loanh quanh …lạc lối
Sê San hướng nào? Mắt ấy xanh?...


TA LẠC NHAU

Ta lạc nhau hoang hoải chiều buồn
Con chim hót lơ ngơ giọng lạ
Chiều xưa ngày hạ…
Mưa mấy lần ướt thấm qua truông!

Ừ thì nắm tay chưa chặt
Hương tình bảng lảng như mây
Vai tóc gầy,
Bấu vịn vào nhau.

Thâm thấm niềm đau,
Trường sân cỏ úa
Một mai góa bụa
Ta lạc nhau hai phía cầu tàu.

Sông dài nước chảy, cá nhảy…
Tìm nhau đèn hiu hắt bóng
Nụ hôn đầu nóng bỏng
Lạc nhau…

Còn thưa…em ạ. Con ve sầu
Đưa tiễn,
Khóc hết mùa phượng đỏ
Ta lạc nhau vô hạn chẳng hẹn ngày

Giọt mưa lay
Tay chẳng cầm tay. Buồn suốt kiếp…#


THƠ CÁCH TÂN THƠ

Giữa văn đàn, hành trình của con kiến
Đi tìm ước mơ phía cánh đồng đường
Nơi có bầy ong chăm chỉ tìm mật
Có cánh bướm lắm màu sặc sỡ phấn hương.

Cây đa trăm năm tuổi cười
Ngọn núi nghìn năm tuổi khóc
Mây trôi cõi người
Loe lóe mặt trời mọc

Thuở con nít khóc thơ,
Người lớn nói thơ
Và bà già đọc thơ trong vỏ chăn cây xơ xác
Bên cạnh người tình chưa biết hôn môi!

Thơ thuở hồng hoang vỏ sò, vỏ hến
Sóng triều ngầy ngật câu thơ
Lá che khuất mảnh trăng lõa thể
Mặt trời rơi ngang, nắng để ngày chờ.

Thơ mềm như nước,
Cứng và sắc như nanh cọp
Ấm nồng vòng tay ôm
Say đắm lúc giao hoan cơn hứng khởi tình

Núp trong võ ốc là đại dương
Thơ như cái hoa e ấp nụ
Người biết rượu gật gù: nó là sương
Ủcái tinh của cơm, của hoa, của quả

Của đàn ông, của đàn bà
Của thiên đường, hỏa ngục…
Thơ vinh danh trí tuệ,
Sáng láng, u mê, nhân ái, bạo tàn,

Con kiến tụng ca, gặp cành đa, leo vào leo ra
Cái nấm độc sặc sỡ mũ, dù
Câu thơ rơi từ ba ngàn thước
Nhẹ như lông hồng mà nặng tựa Thái Sơn!

Con kiến tha câu thơ dài sợ gặp Trường giang mà lụy
Cắn câu thơ ngắn, ngỡ đốm lửa hàn, chói lên rồi tắt lịm
Câu thơ khúc khủyu gập ghềnh
Lại móc vào rậm rì cỏ dại

Thơ trước mỗi bữa ăn bầy kiến,
Thơ trước lúc hy sinh,
Trước lúc làm tình
Và sau những hồn nhiên sự kiện.

Con kiến khiêng câu thơ như …tích cốc phòng cơ
Quẩn quanh vòng vo trang giấy
Nhập nhằng chữ, nghĩa tè bậy
Hết cất hang này, lại cất lỗ kia.

Vái lạy cụ Nguyễn Du, nước Tiền Đường không rửa sạch câu thơ con cháu
Bà Chúa thơ Nôm ư, không …tục nỗi bây giờ
Chẳng thằng gian nào vấp phải câu thơ
Con kiến cứ huơ râu, nhe càng kệ nó.

Xắp xếp lại những con chữ vô hồn, rỗng tuyếch
Thêm những chữ Tây hàng giả lòe người
Con kiến thợ, mơ thành con kiến chúa
Chờ một ngày ngôi báu đăng cơ.

Thơ cách tân thơ,
Chạy trước thời …kiến lửa
Đêm nằm mơ
Sợ lòng mình hư mất cửa.

Thử một lần lên sao kim
Thử một lần xuống địa ngục
Thử một lần Mail, Chat…
Cùng thi đế, thi tiên

Buồn như…kiến cắn!
Bắt gặp ngón tay trên phím delete
Đè vào con kiến
Thơ hút vào lỗ đen…
Trang giấy trắng!?


TÔI , TA VÀ TA…

1/
Tiền kiếp tôi bông sen lạc mùa thu dìu dịu nắng
Tắm nước cam lồ heo héo mặt ao,
Người mang tôi thuở âm dương bằng phẳng
Hương của ngày bảng lảng thấp cao.

Ước ao,
Vì sao
Lập lòe đom đóm
Băng băng đại ngàn, xanh lẫn vào xanh
Bài thơ ca dao đẫm ướt
Ngày vô ngôn,
Đêm cũng vô ngôn
Chớp lạch mưa nguồn run rẩy núi
Cõi xưa bong bóng phập phồng.
Tôi. Mơ ngày nước trở lại sông.

Tôi bình yên, hồn nhiên, khờ dại
Đức tin sáng mãi
Dẫu quỹ Sa Tăng cũng có lúc nhân từ.
Chúa cứu thế, Phật cứu nhân hà hải
Cũng có lúc giận người, cuồng nộ trần gian.

Tôi lặn vào đá, lặn vào đài sen nét khắc
Hương gửi người, thân xác hóa vô vi…

2/

Là ta ư ? cọng cỏ rêu thuở biếc
Bám đất làm trợt chân người vô ảnh, vô thanh.
Bám vách đá lên xanh
Bức tranh cẩm tú.

Ta chợt có từ cái tôi hư ảo
Từ lợi danh, lòn cúi đớn hèn
Nhân danh tôi một cái bóng đen
Như miếng thịt ba rọi trên thớt người bán quen.
Ta là tôi là kẻ sĩ
Mặt trắng trên sàn diễn
Cuộc đời, đêm đêm…

3/

Ta lại về thuở nằm nôi thơ dại
Mẹ gom góp lá hong khô tả
Ta lại về với ta về với đất
Bạn bè gom từng nắm thả trên mồ.

Ta gọi tôi ơi đừng khóc
Dành giọt nước mắt cho người còn sống ở thế gian
Ta về địa đàng
Hát lời con dế gáy.
Hát lời của lũ ve
Ta lắng nghe
Ấm nồng trong mạch đất

Ta là tôi là ta là…
Nước Thánh của Chúa
Cam lồ của Phật
Là Ta bà mang phúc đẳng hà sa.
Ta.

Mùa Vu lan, 2008.


QUÊ


Lá hoa, cây cỏ, quê nhà
Vào trong giấc mộng cười xòa rằng quê

Tên từ đất, nước, sơn khê
Bặt vô âm tín. Tìm về rằng xưa

Quê phờ phạc trắng cơn mưa
Nhà xiêu xiêu mái lốc vừa sang thăm

Hỏi nhau chỗ mộ cha nằm
Gò nghiêng nghiêng bãi nước xăm xắp bờ

Hỏi quê? rằng ấy quê hờ
Ngụ cư bốn cõi mịt mờ ngàn dâu

Mang trong mình nắm đất màu
Rằng là quê đó dãi dầu nắng mưa

Mong mình trở lại ngày xưa
Tắm sông thơ ấu lăn bừa đất quê

Quê giờ ở giữa tỉnh mê
Đêm chiêm bao mộng nhập về đất quê…#

MUỐI

Tôi nhặt hạt muối từ biển,
Từ vai áo cha đồng bãi chiều về
Trong giọt mồ hôi và sữa của mẹ
Nón cời rách cả gió quê…

Hạt muối ngày xưa không có I-ốt,
Lấm lem như trẻ đánh bi, chơi khăng!
Hạt muối, chén cơm trắng,
Nhai, nuốt, ăn, ăn…

Hạt muối mặn rát vết thương ngày yêu em, rướm máu
Tan bầm, vết cắn môi hôn
Hạt muối ngày biết buồn,
Ta khóc.

Hạt muối em đỏng đảnh lầu cao rắc xua tà ma ngạ quỹ
Hạt muối tống âm binh, lặn tan vào đất
Ngọn núi muối cao ngất
Chưa đủ đổi trao một chỉ vàng ròng!

Ai có lòng,
Đến với muối ?
Câu cửa miệng một đời rong ruỗi
“Hạt muối cắn đôi”, làm ba, làm bốn…

N lần, nát ra từng tinh thể và hơn thế,
Đơn giản, chỉ một mình…
Sẽ nhận về mặn, chát, đắng…
Không thể lặng thinh.

Bạn bè tôi một thời thiếu muối
Đồng bào tôi một thời đói muối
Phù thủng, bũng beo…
Diêm dân thừa mứa muối vẫn nghèo!

Tôi lại đi nhặt hạt muối trên đầu ngọn sóng
Mặn chát chiều về,
Chẳng biết cắn chia ai ?..#


Thơ TRẦN HOÀNG VY
.

 File 10/ Thơ Trần Hoàng Vy
NNB vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét