Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Thơ Nguyễn Đình Chính



THƠ NGUYỄN ĐÌNH CHÍNH

Canh Bạc Cạn

Có thực đời mi (zê)
sấp ngửa đỏ đen
chiếu bạc tàn nửa đêm 
một giờ sáng mi (zê)
toát bồ hôi hột
điếu vina
băng bó phần hồn (rẻ tiền) 
và mi (chính là ngươi)
ngồi chồn chỗm như một con chó
đối diện với màn đêm đen kịt
đối diện với lương tri (của mi) đen kịt
mi (zê) trợn mắt 
rùng mình
ớn lạnh 
và tự hỏi
sức mạnh nào trơ tráo
lập trình sấp ngửa
vệt bùn nhọc nhằn ngược dốc đời mi
ném lên bàn cân đời
những quả cân tiền tài danh vọng
những quả cân thản nhiên biết hút óc người
và hút cả máu người
giác mộng hư ảo mung lung  
khăn tím làn sương tan biến giữa đồng
mắt lá răm mê cuồng
nụ cười mật ong rót tràn một đời thiếu nữ
mi (zê) ngồi chạng háng
tọng đày mồm những đùi gà nồng nỗng (gà đồi)
tiên sư thịt nạc gà đồi
rượu mán rượu mường sành điệu 
mi (zê
) nhâng nháo
mi (zê
) mơ màng
mi (zê
) nhăn nhở
mi (zê
) đợi chờ
và cứ thế cứ thế nhởn nhơ
qua ngày
qua tháng
qua năm
đỏ đen rình mò sấp ngửa 
mưa lạnh mùa xuân (cắt da cắt thịt tiêu rồi)
gió khốn nạn rét tệ rét hại (cũng đã cút về
   phương bắc)
xéo cha lũ chúng mày đi
gió với chả mưa
lũ ôn dịch láng giềng báo hại
chết cóng trâu bò cháy thui cánh đồng rau cải
trẻ con sưng phổi
ông già rủ nhau đột quỵ
quay lơ 
một lũ không nhà khố rách áo ôm
chạy đáo chạy điên méo mặt vay tiền đi nong
   van tim
(ối giời ơi phận nghèo mà cũng đòi đánh đu…
   nong van tim)
hi hi hi
mi chờ đợi
nhà cái ô đỏ ô vàng
dủng dưng 
mù lòa vú em mông em môi em
mù lòa nỗi nhớ tinh dịch đổ đầy
mù lòa quê hương mưa phùn  
mù lòa hồn thơ lên cơn thuốc lắc
giật đùng đùng
mi (zê) mỏi mệt
ngồi
lặng câm
manh chiếu chai rượu ba cái đuôi chó.
quán cóc bên hè
ba lô bụi
lang thang
mi (zê) nhìn
vườn cây đang hả hê tự do rụng quả
nhởn nhơ mùa thời gian
mi (zê) nhìn
cây na không thèm nói chuyện nhân sự lên voi
   xuống chó
mi (zê
) nhìn
cây mít không thèm tán chuyện mèo mủng
mi (zê
) nhìn
cây hồng xiêm không uống rượu không... rung
   đùi
và cây xoan không thèm hôn tiền
dù thế giới này được nhào nặn bằng tiền (50 %
   là tiền bẩn)
có thực đời mi (zê) sấp ngửa đỏ đen
đao mèo 
e mé mày (*)
chẹc chẹc .

---------------------
  Ghi chú (* ) Tiếng chửi tục
 

  Bài thơ chẹc chẹc
mùa xuân
 
Mùa xuân ơi đừng bỏ đi
Dù trên con đường kia còn nhiều rác bẩn
Dù tình yêu kia vẫn vuơng
nhiều điều ti tiện
(có khi còn kinh tởm hơn rác bẩn)
đừng bỏ đi
bông cúc nhỏ trên hè chầm chậm lên hương
xòe năm cánh hoa vàng cao quý
nhắn điều gì
pho tượng người đàn bà cúi đầu
im lặng
nhắc điều gì
trên cao bầu trời xanh bất tận
ánh mắt đang nhìn
nói điều gì

mặc một cái áo mới
trong túi chỉ còn một xu 
ôm trước ngực cuốn sách còn thơm mùi mực
quà tặng tháng ngày không sống vô nghĩa
nụ hôn sương muối trong đêm mùa xuân
ngọt ngào và
thấm đượm hơn những là cờ giả trá
bài ca bùn đất tổ tiên đưa dắt ước mơ
dù sẽ còn rất nhiều điều không có thật
đừng bỏ đi
nụ cười tuổi hai mươi cảm thương riễu cợt
mấy kẻ vô hình dị mọ
ốm o
đang ngồi chết dí ôm quyền lực và
đếm tiền.
mùa xuân ơi hãy ở lại
hôn em nụ hôn vĩnh cửu
tình yêu không kí hợp đồng
tràn ngập hương hoa hồng
và …
chẹc chẹc
 
Thơ Nguyễn Đình Chính
Nguồn: Trannhuong.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét