Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

Thơ Đặng Quốc Khánh


ĐẶNG QUỐC KHÁNH
221 Đào Tấn, Bình Định
Di động: 01889061266
Email: dangquockhanh.bd@gmail.com

CÂU THỀ CŨNG BAY
Buồn em thì đã tan rồi
Buồn anh thì sẽ trọn đời vương mang
Nhớ em hoa lá úa tàn
Yêu em nát đá phai vàng còn yêu

Đời anh kiêu bạt phong phiêu
Đơn phương gánh hết vạn chiều nhớ thương
Em đi ... còn thoảng màu hương
Anh yêu mọi nẻo con đường phố xưa

Cầm tay em ngỡ cầm mưa
Phút giây là gió...bất ngờ là giông
Hình như có ...hình như không
Hình như tình có...mà không có gì

Còn đâu cái thuở xuân thì
Đón đưa chờ đợi lần đi lượt về
Còn đâu cái thuở ngô nghê
Thời gian luống tuổi ... câu thề cũng bay

6.6.2010

ĐỢI CHIÊM BAO
 .
Nửa cây cầu chỉ bắc nửa dòng sông
Không có em anh chỉ là một nửa
Chiếc trăng khuyết bẽ bàng trên bậu cửa
Vắng đất rồi trời có nghĩa gì đâu

Chưa vàng Thu sao cành lá lìa nhau
Chẳng giận dỗi em nỡ xa đến vậy
Em yên ấm bên kia miền hạnh ngộ
Bỏ mình anh đơn lạnh những đêm dài

Em tan biến trong vô thường mộng ảo
Nửa dòng sông soi bóng nửa cây cầu
Anh tìm kiếm mới biết mình mơ hão
Lệ đầm khăn mòn mỏi đợi chiêm bao !
.

Phan Rang  8 - 1979
.
GIỌT LỆ NÀNG VÂN
.
Một lời chị cậy trao duyên
Chẳng yêu – em phải trọn nguyền chàng Kim
Gối chăn xô lệch bao đêm
Nỗi đau hạnh phúc im lìm, Kiều ơi!

Chị dù luân lạc xa xôi

Vẫn làm đau đáu mắt người tình xưa
Còn em là vợ - như thừa
Lấy người yêu chị sớm trưa bẽ bàng!

Bao lần chị trổi tiếng đàn

Cung Thương rỏ máu lỡ làng bi thương
Em không lụy kiếp đoạn trường
Mười lăm năm vẫn phấn hương nhạt màu

Em không là mối tình đầu

Không là tình cuối – sao sầu triền miên
Chị từng xót mộ Đạm Tiên
Có đau vì đứa em hiền thế thân?

Đa đoan Kiều vướng nợ trần

Vân em – cũng bóng mây Tần thế thôi!
Sóng Tiền Đường cuốn chị trôi
Ba trăm năm biết ai người khóc em?

Tháng 6 - 2004

HOÀI NIỆM 

Có một thời thương búi tóc sông Kôn
Nói yêu em bờ lau gió tạt
Phút tình si chạy cuồng chân ca hát
Đến vỡ trời mây trắng cả chiều quê

Có một thời ta lãng đãng đam mê
Trống trận Tây Sơn nóng từng giọt rượu
Em thảng thốt dưới chùm hoa bạch lựu
Mùa hạ rồi son phấn vẫn còn thơm

Có một thời hóa thạch niềm tin
Vương trượng hư danh chỉ là mộng ảo
Ta cuối biển tàn cơn say áo mão
Em thượng nguồn nhan sắc héo hon

Nửa cây cầu soi bóng nửa dòng sông
Phú Phong ơi, rưng rưng mùa hạ cũ
Ai một thuở dưới chùm hoa bạch lựu
Ai một thời gió tạt bờ lau
.
Tây Sơn –Bình Định tháng 6.2009

TƯỞNG

Tưởng là mộng ảo đó thôi
Vắng nhau mới biết bồi hồi ngẩn ngơ
Chân đi ngàn bước thẫn thờ
Bước nào cũng ngỡ em chờ trao hôn

Ngọt ngào nên nỗi bồn chồn
Yêu nên ao ước mãi còn trẻ trung

Chẳng cần khúc Phượng cầu hoàng
Em làm đắm cả Tầm Dương tháng ngày
Lòng anh không rượu vẫn say

Lâng lâng từng phút từng giây từng giờ...

Quy Nhơn 6 - 1971

 .
HẠT BUỒN RƠI
.
Rồi bỗng dưng mà cỏ cây xanh mướt
Tháng Sáu trên môi mưa hát rất hiền
Anh ngồi đây với một hồn đã ướt
Con ốc nào trong vỏ nhủ đời riêng

Rồi bỗng dưng em cười che nửa miệng
Vờ giấu anh chiếc răng khểnh dịu dàng
Ai đốt que diêm thắp đời cạn tiếng
Suốt một thời anh vẫn cứ lang thang

Ôi! Em đó trong một chiều ủ rũ
Giảng đường mưa xa mấy cõi mịt mù
Hàng ghế trống người bỏ quên sách vở
Dưới mi hồng nhốt hết một mùa Thu

Chiếc áo trinh nguyên màu hạnh phúc
Em quá trắng trong mơ mộng cuộc đời
Đâu đã biết từ tim con sáo nhỏ
Bay phía cuối trời mổ hạt buồn rơi.

Sài gòn, tháng 6.1970

Thơ Đ
ặng Quốc Khánh
Lê Bá Duy đọc chọn

NNB vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét