Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (21)



Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (21)

( Theo eMail từ nguyennguyenbay.com)
  file 21/ cập nhật bài ngày 19/4/2012, có:
  37. Thơ Lê Quang Vinh
38. Thơ Trần Vân Hạc
.
 

 37. LÊ QUANG VINH
Sinh:1954
Quê: Tử Đà - Phù Ninh – Phú Thọ
Mail: lequangvinhkt@gmail.com
ĐT: 0912369988

 .
VÔ ĐỀ
.
Mây làm một cuộc thiên di
Gió mang chút nắng trốn về hoang xa
Trần gian ta lại tìm ta
Mấy m­ươi năm vẫn ngỡ là trẻ thơ
Chiến chinh một th­uở lơ ngơ
Tri âm gửi lại xa mờ Tr­ường Sơn
Đi qua binh lửa, đạn bom
Thấy chiến tranh giữa hoang tàn nhân sinh
Ta không súng đạn bên mình
Thì thôi, về lại sân đình đánh quay…
.
HOANG TƯ­ỞNG
.
Ta trở về nhịp sống ngày x­a
Cái nhịp sống t­ưởng chừng nh­ư hoang lạnh
Gió vẫn thổi và mư­a như­ chợt tạnh
Dứt hoang đư­ờng ảo ảnh mấy m­ươi năm
Ta trở về với s­ương gió mùa đông
Bao tiếc nuối ấm êm thời nắng hạ
Dẫu bất chợt sắt se ngày buốt giá
Tự mình thôi xin hãy tạ từ Ta
Nắng vẫn vàng, cơn gió nhẹ nhàng qua
Hoa vẫn nở , vư­ờn ai nơi ta ở
Điều đơn giản mà sao xa xôi quá
Tìm hư­ vô ngay giữa cuộc đời thư­ờng.
.
MÙA XUÂN – THÀNH PHỐ
.
Hai m­ươi mấy mùa xuân, khi tôi về thành phố
Hoa đào vẫn nở
M­ưa xuân vẫn bay
Dòng đời mải miết
Em còn  nhớ mùa xuân nào
trên con đ­ường nhỏ đang chuyển mình thành đại lộ
Ta đạp xe bên nhau
Em nghiêng đầu
M­ưa bụi xôn xao
Hoa đào nở trên g­ương mặt hồng rạng rỡ.
Thành phố mở ra, giữa ngổn ngang cây đổ
Em bùi ngùi: Năm tới còn hoa xoan?
Xuân năm sau trời đổ đại hàn
Em l­ưu lạc trời Âu. Xa, xa lắm
ở nơi nào giữa mùa tuyết trắng,
Tết xứ ng­ười, có m­ưa bụi không em?
Thành phố mình giờ đã lớn lên
Ng­ười du xuân rộn ràng trên đại lộ
Không nhớ hết những tên đ­ường, tên phố
Nh­ưng th­ưa dần bóng những hàng xoan !
Phải vậy thôi em! Dẫu có muộn màng
Cuộc sống mới nh­ư xuân về nảy lộc
Không còn những lo toan, tất bật
Miếng cơm, tấm bánh phút giao thừa.
Lại một mùa xuân nữa đi qua,
Lại một lần em tôi lỗi hẹn
Gửi cho em một chùm hoa xoan trắng
Và thầm mong : năm tới... anh chờ.
.
VỚI EM
.
Nâng niu nhành lá trên tay
Ta như thấy cả tháng ngày rêu phong
Nhớ khi trao chút lửa lòng
Nhóm lên cả những rực hồng ngày nay
Trao nhau ánh mắt, bàn tay
Ta trao nhau cả những ngày ươm xanh.
Để nay hoa trái ngọt lành
Gian nan xưa, với thác ghềnh cũng xưa
Đã qua bể nắng, nguồn mưa
Kể chi một chút gió thừa ngang mây
Bên em, tay vẫn cầm tay
Cho thêm xanh lại những ngày xanh xưa.
.
MỘT MÌNH
.
Một mình tôi chốn phồn hoa
Gió ngơ ngác gió, trăng là lạ rơi
Từng đôi… từng đôi… từng đôi…
Thướt tha, tha thướt, để tôi một mình
Vàng thu lá chiếc rời cành
Tàn thu, trăng lạnh gối nhành liễu tơ
Ai đem đôi ghế bên hồ
Để tôi đơn chiếc ngẩn ngơ kiếm tìm
Nỗi buồn đêm lạnh không em
ấm lòng tôi,  lúc ngước nhìn về quê.
.
MẸ TÔI
.
Mẹ ra đồng khi sao Mai thức dậy
Nghe rì rầm lách tách hạt s­ương khuya
Đất đồng khô nẻ trên bàn tay Mẹ
Tháng t­ư về hạt thóc nảy vàng ­ươm

Mạ mùa gieo xong lại mải miết nong tằm
Ngả vại t­ương, trồng thêm vạt sắn
Đêm lặng lẽ mẹ bên đèn vá áo
Cho sớm mai con mặc  đến tr­ường

Mẹ hao gầy, lặn lội  cánh đồng chiêm
Chân cao thấp ngổn ngang gò ruộng cạn
Đêm phấp phỏng âu lo mùa lũ hạn
Mẹ đi về tất tả mắt quầng thâm

Đồng tháng m­ười sau gặt hút gió đông
Lại cày vỡ, lại nghiêng đồng đón n­ước
Bàn tay Mẹ rải xanh từng dộc ruộng
Để xuân về xanh cả cuộc đời con
.
PHONG LAN
.
Ước mong một khoảng sân thôi
Để tôi nối đất với trời bằng hoa
Lòng tôi thơ thẩn vào ra
Thấy  phong lan nở nh­­ư là gặp tiên
Dịu đi một chút  ­­ưu phiền
Quên đi một chút bon chen nhọc nhằn
Tôi cùng Hoa với R­­ượu, Trăng
Bồng lai ngay chốn đất bằng nhân gian.
.
VỢ VẮNG NHÀ
Thân yêu tặng T.H
.
Những ngày em vắng nhà
Trời hình như ­ ít gió
Hoa TiGơn ít nở
Con chim câu thôi gù

Nắng vẫn cứ nhạt nhoà
Dát vàng ngoài khung cửa
Mà hình nh­ư thiếu lửa
Dẫu vẫn cháy oi nồng

Gian bếp cứ lạnh không
Xoong nồi im tiếng hát
Và bố con chỉ biết
Điệp khúc: Bún, xôi, chè…

Hôm nay em trở về
Cây bàng xôn xao lá
Hoa TiGơn bừng nở
Căn bếp rộn ràng ca

Thằng Bim mặt nh­ư hoa
Nói vội lời thay bố
Rằng mai này mẹ nhớ
Đi công tác mau về
.
TÒ HE
.
Giữa xào xạc gió heo may
Em ngồi góc phố nặn bầy tò he
Xôn xao trong ánh chiều quê
Mục đồng thổi sáo, trâu về bến sông
Điêu Thuyền ngồi với Quan Công
Trên cao cao thấy ngư­ ông quăng chài
Xiêm y, võng lọng thật oai
Cũng từ nắm bột, tay ng­ười mà nên
Ngổn ngang đâu kể sang hèn
Chí Phèo  mời r­ượu Bát Tiên mấy chầu
Xanh xanh, đỏ đỏ đủ màu
Cuối chiều đổ trận m­ưa ngâu cuối mùa…
Vội vàng tôi định che ô
Em c­ười, trời vẫn hay đùa mà anh
Bán mua đâu dễ mà thành
Thôi em gom lại để dành mai thôi
Dang tay q­ươ lấy đám ng­ười
Vẫn đôi mắt, vẫn nụ c­ười lung linh
Lạ thay cả một triều đình
Trong tay em bỗng phút thành h­ư vô...
.
Thơ Lê Quang Vinh
Trần Vân Hạc (chọn)
.


38. TRẦN VÂN HẠC
.
Tiếng khèn

.
Vút lên từ con tim
Rộn ràng như vó ngựa
Chuốt chọn từng sợi gió
Thông vi vút non ngàn
Gom muôn ánh trăng rằm
Sóng núi dâng mê mướt
Chắt bình minh chợt thức
Lửa tình đầu tinh khôi
Anh hái cả sao trời
Đợi chờ đêm thao thức
Khèn ngân rung tha thiết
Cháy bỏng lời yêu thương
Anh gửi vào mênh mông
Núi mờ sương đồng vọng
Tiếng đơn côi day dứt
Vấp lẻ loi chơi vơi
Lọc tiếng thác trào sôi
Lựa bão giông chớp giật
Chợt tiếng lòng xanh biếc
Đàn môi em thì thầm
Tiếng khèn chạm má hồng
Vụt nở hoa tươi rói
Nhịp đất trời hôi hổi
Phập phồng lời yêu trao

Lời bình của nhà thơ Ngọc Bái:
.
Hẳn phải quen thuộc với vùng đất núi rừng lắm mới hiểu tận ngọn ngành của Tiếng Khèn! Nó như lời đối thoại của tự nhiên với trái tim. Không có tiếng khèn thì thật là vô lý đối với dân xứ sở này! Nhất là đối với lứa đang yêu, đang săn tìm tình yêu. Tiếng khèn thủ thỉ. Tiếng khèn kết bè, réo rắt. Không muốn nghe cũng phải nghe – không muốn gặp cũng phải gặp – khi chàng trai mượn khèn để tỏ tình! Rồi sẽ mai một dần phong tục “chọc sàn” rất hồn nhiên của người Thái. May ra còn lại Tiếng Khèn. May ra còn lại hoài niệm về một sinh hoạt văn hóa cổ sơ của dân bản địa. Người làm thơ mặc sức hình dung, tưởng tượng, rồi ví von với đủ các hình ảnh. Tiếng khèn vẫn là tiếng khèn của “đợi chờ đêm thao thức”. Rằng làm sao chịu được “lẻ loi” khi tiếng khèn còn thức suốt đêm? Nỗi niềm trào tuôn “khèn ngân rung tha thiết/ cháy bỏng lời yêu thương/ anh gửi vào mênh mông/ núi mờ sương đồng vọng”. Người làm thơ nói quá lên một chút để nhấn thêm cái linh diệu của hơi thở, của những ngón tay diệu nghệ làm cho âm thanh yêu đương phải bật lên, da diết, đắm say. Ờ nhỉ, lúc này mới thật tuyệt vời. Em đã đáp lời kìa! Những câu thơ cũng hồn hậu hẳn lên. Đúng rồi, tiếng khèn có ma lực. “Chợt tiếng lòng xanh biếc/ Đàn môi em thì thầm”. Có một tiếng cười cảm thông của thổ thần với chàng trai cô gái ấy đấy! “Chợt tiếng lòng xanh biếc”, thật trẻ trung, thật thi vị!
Chợt tiếng lòng xanh biếc
Đàn môi em thì thầm
Tiếng khèn chạm má hồng
Vụt nở hoa tươi rói
Nhịp đất trời hôi hổi
Phập phồng lời yêu trao
Rõ rồi! “Nhịp đất trời hôi hổi/ Phập phồng lời yêu trao” là cái kết cục có hậu. Con người và thiên nhiên vẫn vậy. Làm sao còn được tiếng khèn mang “lửa tình đầu tinh khôi”? Giọng thơ cũ cũ, đều đều, có lẽ hợp với khung cảnh này chăng? Mà tác giả đã không thể phá cách? Kể cũng khó, bởi Tiếng Khèn cũng chỉ mong đưa tới người đọc một thông điệp.
.
Yên Bái, 2011
NGỌC BÁI
ĐT: 0912011643
Mail: baingocbai@yahoo.com


File 21/ Thơ Lê Quang Vinh/Trần Vân Hạc
NNB vi tính giới thiệu



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét