Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (38)


Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (38) 
( Theo eMail từ nguyennguyenbay.com)
file 38/ Cập nhật bài ngày 28/4/2012, có:  
  58. Thơ Bích Ngọc

58. NGUYỄN BÍCH NGỌC

A7 Khu tập thể Văn Chương
0979907367

CHIỀU YÊN TỬ

Mây vẫn bồng bềnh trên núi
Nắng bắc cầu giữa ngàn cây
Chiều tàn, chim bay về tổ
Bóng vua Phật hiện đâu đây...

Lá cờ thần mơ màng ngủ
Sương mù tiễn khách hành hương
Trăng cổ thụ thêm lặng lẽ
Thinh không thả tiếng chuông đồng

Không gian vẫn không gian ấy
Thẳm sâu êm dịu dường kia
Thế gian đổi thay muôn sự
Vẫn còn làm khách ngẩn ngơ...

Bâng khuâng phút giây Yên Tử
Bảy trăm năm đã trôi qua
Có một vua Trần từng đến
Đem cả thế gian vào chùa

Cả đời mới đi một lượt
Một vùng non nước trong mơ
Trúc Lâm chìm vào sương khói
Ta hiểu thế nào là Thơ...

                         Xuân 2009


TỨC CẢNH HOA QUỲNH

Kiếp sinh ra có một lần
Thế mà trọn vẹn trắng ngần màu yêu
Phải chăng nở giữa đất nghèo
Nên mang nghiệp chữ, lại đeo nợ tình...


                       TÌNH CHỊ DUYÊN EM

Nào ai vứt miếng bã trầu
Nào ai đo được nông sâu dặm trường
Vết chân lấm, vết chân nhường
Nổi nênh chức phận, nẻo thương ngập chìm
Dẫu bầm thể xác con tim
Quá giang tình chị duyên em chuyến tàu
Chan hòa cho kiếp qua mau
Chút lòng nhân hậu đỡ nhàu lấm lem

Bõ khi chị khát em thèm...

CẢM XÚC PHỦ TÂY HỒ

Tây Hồ văng vẳng tiếng chuông
Màn sương tím nhạt dần buông cõi trần

Am xưa ríu rít sâm cầm
Chùa rêu phong dáng tần ngần thi nhân

Ai tri kỷ tìm tri âm
Bóng tịch dương lại khóc thầm đâu đây

Thánh thần mua bán trao tay
Sóng rác thải chợt dâng đầy hồ thiêng…

NGỤ NGÔN MỚI

Quẩn quanh bên luỹ tre làng
Có con chim sáo ra ràng tập bay
Chao nghiêng cánh liệng đâu đây
Đê cao chắn mặt, cỏ gầy quấn chân

Cố bay xa, tập bay gần
Mới vài thước đất ngỡ chân trời rồi!
Cố hoà vào với cõi Người
Nhại lời vô vị, cắm vài lông công

Bao giờ con sáo sang sông ?…

LỜI RU

À ơi...

Chim quên hót, trời chẳng xanh
Cá quên bơi lội, sông thành vực sâu
 Ngưu Lang - Chức Nữ quên nhau
Để cho tháng bảy dãi dầu nắng khan

Con người ta, cõi thế gian
Quên nhân ái
Hoá khô cằn hoang vu…

BÀI HÁT CỦA NGƯỜI VỀ HƯU

Thế là xong nợ công danh
Ta về gặp lại chính mình từ đây
Mặc trời cao, kệ đất dày
Ta về làm gió làm mây riêng mình

Ta về quên hết hư vinh
Của ngày xưa chẳng hiểu mình trắng - đen
Ta về quên thói bon chen
Quên đi hiềm tị, nhỏ nhen, cợt đùa…

Một chiều thơ thẩn vãn chùa
Giật mình. Tiếng mõ chuông khua…
Ta về.

                        NÚI ĐÔI CẢM TÁC

Núi Đôi xưa có đôi tiên (1)
Nay trơ lô cốt phơi trên đỉnh đồi

Đoài Đông xóm lúa đâu rồi
Chỉ còn hoài niệm của người vời trông

Đâu núi Vợ, đâu núi Chồng
Ngỡ như bóng núi cùng lồng vào nhau

Rừng thông xanh ngắt một màu
Gió đùa với nắng trên đầu mây bay

Ngẫm xem thế cuộc đổi thay
Bể dâu không chỉ nơi này rong chơi…
____________
(1)  Trong bài thơ Núi đôi của Vũ Cao

                        LỜI CỦA LẶNG IM

Khi em thầm nói với anh
Nỗi đau lặng đã hóa thành tình yêu
Giọt thơ trong mắt đọng nhiều
Lời không tiếng của bao nhiêu tháng ngày
Dễ gì hiểu được nhau đây
Để bàn tay với bàn tay dịu dàng
Giao thừa đêm đã sang ngang
Tình yêu trời đất hát bằng sương mưa
Những điều chưa nói bao giờ
Là im lặng hóa bài thơ tuyệt vời
Xuân rồi, anh của em ơi
Lặng im lại hóa những lời tri âm...


Thơ Bích Ngọc

NTS vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét