Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Thơ Văn Chinh


VĂN CHINH

CÂY CAU VƯỜN MẸ
.

Mẹ cõng con chạy đói lên rừng
Cha nặn quả đồi hoang thành một mảnh quê
Trồng chuối cho con trồng hàng cau cho mẹ
Chúng con rồi mỗi đứa mỗi nơi
Đến những nơi xa lạ có tên là Chân Trời
Con về khi em con vừa đi cửa nhà vắng vẻ
Mẹ bảo chúng mày như sao Hôm sao Mai
Mẹ thành đứa giữ nhà
Bốn mươi năm sau con mới đo xong độ dài từ đầu hôm đến sớm mai
Mẹ đã biền biệt xa
  *
Mẹ biền biệt xa vườn xưa giờ hoang lại
Hàng cau Nguyễn Bính sót một cây mồ côi
Lâu rồi không còn sức rụng lá
Rũ từ lưng chừng lên ngọn
Sống nhờ bố thí nước giời
Có thì thẳng đốt
                         chăng sài đẹn
Cong queo nín nhịn thở dài
Rồi rụng xuống không phải tàu cau cũ
Không, không phải con cái ở đâu cha mẹ đó
Mẹ nói thế vì sợ chúng con buồn khi bỏ mẹ mà đi
Mẹ vẫn nằm thao thức dưới vườn xưa
Dưới bóng cau cỏ đã không còn chịu mọc
  *
Những sợi tóc xanh đã quên mất lối về
May là con còn biết hỏi thăm về vườn mẹ
Cây cau sài bị phụ tình
Không còn sức rụng lá
Nhưng lượng bao dung thì còn đủ cho con
Hoa cau hùng dũng rẽ đám tàu cũ đã thành mùn để tơ non
Sau một đêm thức giấc
Chùm hoa thành buồng cau
Buồng cau chín dần mà thành ga âm dương
Cho mùa thu về trọ
Con xin mẹ buồng cau
Con xin mẹ liền trầu
Mẹ mang thẻ hương sang nhà bên thưa chuyện với tổ tiên nhà họ
Xin em về cho con
Kìa mẹ
Sau lăn lóc cuộc đời, sau bao trầm luân và lầm lỗi
Đó là điều còn lại của con
Chúng con xin mẹ vườn xưa
Chúng con cày cuốc nuôi nhau
Chúng con xin mẹ trông chừng các cháu
Để chúng không ngã từ tầng mười một xuống đất
Mẹ ơi
Kìa mẹ!

Hà Nội.
13 h ngày 5 tháng 8 năm 2007
.
MẤY DÒNG TIỄN MỘT NGƯỜI HOA
.
Cụ dạt sang đây từ bao giờ trong những đợt sóng di dân?
do đói khát?
hận thù?
chạy loạn?
thời cụ sống thật nhiều sự biến
không ai nhớ hết đâu
Tôi có thể chào có thể chỉ gật đầu
trong góc tối nụ cười thường trực
nhã nhặn mà u trầm
thân quen mà chừng mực
Rượu hết chai cười không to hơn
ngày đói kém cũng không héo hắt
qua Bảo Đại thời Tây thời Nhật
nụ cười yên vị khoé môi
Nụ cười
Năm sáu mươi mang xí nghiệp góp vào Nhà nước
Thành nhân viên ngồi trong góc khuất
Như là người mới tuyển hôm qua
những năm sự biến người Việt gốc Hoa
u ám và nghi kỵ
cơm cặp lồng cụ vẫn đến cơ quan
nhã nhặn mà u trầm
thân quen mà chừng mực
Từ hôm nay vắng nụ cười cụ Quách
Nó là thứ duy nhất cụ mang đi khi từ giã cõi đời
Nhà máy cơ ngơi rượu thịt trống kèn vòng hoa và hương khói
cả con cháu sum suê cụ xin gửi lại
đất này
khi liệm cụ vào quan tôi run run vuốt mắt
Ôi đôi mắt hôm qua còn vương niềm cố quốc
Bây giờ đã thương nhớ cả trần gian
.
1990
.
BẬP BẸ HỌC LỜI
.
Không biết từ xưa hay tôi chưa từng nghe?
về một hội oái oăm có tên là Im lặng
hình như ở nước nào hình như ở nơi kia
chịu, lâu rồi trí nhớ bị là phẳng
Thị phi không thêm cũng đã quá thừa
Trắng đen trộn nhau, Tấm thời không Bụt
A á ớ đi vào ghi nét
Ây ấy ơ thì thành zero
Im lặng sinh hoạt mỗi ngày 1 giờ
Trụ sở chỉ vừa đủ chỗ
Bốn chín hội viên không nói
Chủ tịch hội không nói
Cùng im lặng lắng nghe nhau
Chào thua siêu nhân y viết đơn xin vào Hội Im lặng
Người ta hẹn họp bàn để từ chối y thôi
Lấy bàn ghế đâu cho y ngồi
Y lắp bắp nhưng chợt ghim kịp màn chào hỏi
Chủ tịch rót tràn ly nước mời
Rồi nhún vai chỉ xuống 49 sự im lặng
Y ngắt cánh hoa làm chiếc thuyền hồng
Năm mươi tiếng vỗ tay rào rào như sóng
Như thế y đã trở thành hội viên Hội Im lặng
Cùng nhau bập bẹ học lời
.
TẠ LỖI

Ngày con sinh có ngôi sao xanh như múa
Cha mượn tên sao cho con đăng ký làm người
Nhưng mẹ suốt ngày chỉ gọi Nhiu thôi
Và như thế cha thả con lẫm chẫm trên đường đời khó nhọc
Hạnh phúc cách con một đường chùng dây thép
Đến quãng đôi mươi cha đã bẩy mươi ngoài
Sao xanh ơi làm thế nào để Nhiu của chúng ta khỏi ngã
Bố con mình tốt đen tốt đỏ
Trận cờ người lắm nước dại khôn
Chỉ sao xanh là biết rõ
Chỉ sao xanh đêm đem nhắc nhở
Xem con từ tốn làm người
.
TRỜI GIÊNG HAI
.
Em chải mái đầu bất trị cho anh
Sợi bạc lặn đi sợi đen nằm ngoan ngoãn
Giờ em xa giêng hai trời u ám
Tóc bờm nhớn nhác ngó nghiêng đâu
.
GA PHÚ THỌ ĐÊM MƯA 1973
.
Nghe em nằm viện lâu rồi
Không thăm không vì không nhớ
Không đi không vì cách trở
Không vì không thương em ơi
Có ngôi sao xanh cuối trời
Nhìn thấy nhưng đi không tới
Nghe đâu đây có tiếng gọi
Không, chỉ là tiếng thở dài
Mưa nhợt đường tầu xuôi Hà Nội
Gió mùa Đông Bắc ngược trời lên
.
CỔ ĐIỂN HÈ 2008
.

Tháng Bẩy mưa dầm không thấy Ngâu
Ca ve than thở mối yêu đầu
Muốn chơi không chỗ ăn không đói
Động mở ti vi là gameshow
Bạn gọi đi uống thì đi uống
Làm gì cho hết buổi chiều đây
Chạy trốn ù lì vào ồn ã
Lòng không thông thống mấy cho say
Dân đến uỷ ban đưa đơn kiện
Mệnh phụ lên chùa dâng xe hơi
Uỷ ban bận họp chống tham nhũng
Tĩnh toạ đài sen Phật thoáng cười
Bia đẫm cả người như tải ướt
Chênh chao rồi cũng hết được chiều
May có cú gọi từ quê báo
Đã tìm thấy cốt của thằng Khiêu
Khiêu nằm dưới thành cổ Quảng Trị
Băm bẩy năm mới quy cố hương
Vợ chờ lâu quá thành không gặp
Con chờ lâu quá tóc pha sương
Khóc cha má sữa trên tường
.
GỠ RA RỒI LẠI BUỘC VÀO
.
Gỡ ra thì hết
buộc lại chắc gì còn
Em bay
anh đi
hình như có con vịt
bơi trong thơ ấu em vin được cành cao
không có việc gì khó
không có việc gì dễ
như yêu
như không yêu
Chỉ sợ gì cũng không nhiều
sợ hơn nữa là ở nhà với mẹ
sao em đòi ghê thế?
Tháng Tư vẫn chưa đến hạ
Mùa xuân còn những mười lăm đêm
kể cả đêm nay nữa
Nhăn nhàu đựng đủ hai mươi ba con số
với bâng khuâng nhớ dáng nằm em
ngậm ngùi
với trong lòng gối đất anh mê man
không biết em ở đâu
thung buồn?
biển nhớ?
ngày xưa em đắm chỗ nào...
Buồn phẫn thâu đêm
có câu thơ hưng hửng
không làm sao nắm được
Rình mò heo hút con chuồn chuồn ớt bé xíu cay bay
Chỉ một tín điều này
nhăn nhàu suốt đêm để sao Mai ngơ ngác mọc
non tơ con gái
lên trời
.
1 h ngày 18/4/2003
.
CHỈ TRỜI XANH MỚI BIẾT
.
Em còn xanh anh cũng còn xanh (*)
Mà quả đã ương
đã rụng
Sông Thương đêm vồn vã đôi bờ
Lở bồi gì sông cũng biết đâu sông cứ miệt mài đắm đuối
cũng phù sa hồng non thon dài chân duỗi
cũng dần dà xanh
cây xanh
quả rụng
Thời gian cứ trôi khi chúng tôi uống rượu và cãi vã
về người vắng mặt đúng sai
về thằng kia tốt xấu thằng nọ dông dài
cãi hăng lắm như đòi tăng lương như đòi phân đất như để không bị mất việc
đôi cây lộc vừng mừng tân gia chưa trồng
vài chiếc lá chờ lâu đã rụng
tôi mệt nhoài đứng dậy sau cùng
lòng rỗng
lại còn như mất mát
Con sông Thương nước chảy đôi dòng
vừa chảy vừa cãi cọ
cãi chưa xong
đã bể
mà xanh không còn xanh
hồng thôi hồng
Bể thì xanh như chưa hề xanh thế
___________
(*) Mượn lời một làn điệu Quan họ

Thơ Văn Chinh
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét