Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (25)


Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (25) 
 
( Theo eMail từ nguyennguyenbay.com)
file 25/ cập nhật bài ngày 22/4/2012, có:

42. Thơ Bạch Diệp
 
 
.
BẠCH DIỆP
( 1-Hùng Vương, Huế)

.
Gió Tam Giang
 .
Vắng quá sự sẻ chia trên mặt đất
Chúng ta tìm về phía mặt trời
Nơi đó ngập tràn ánh sáng
                        những con đường thẳng tắp Tam Giang
Ở đó màu trời màu nước màu mây
                        hoàng hôn và bình minh loang chảy
Vệt sáng đường chân trời như vòng mi khép
Biển duỗi phơi trăng

Bỏ lại những cơn ác mộng trong chăn
Cát trắng biển xanh và gió
                                    và gió 
                                             gió và anh
Vũ khúc Tam Giang xanh ngời ngợi

Như buổi sáng đầu tiên
                                    bước chân đầu tiên
                                                            con người đầu tiên        
Ghi dấu hồi sinh trên cát
Chúng ta đặt dấu nối cho một vòng khởi đầu và kết thúc
Sự ra đời - cái chết với biển
và mặt đất - bầu trời
Sóng xóa tan nỗi thống khổ người
Trắng bãi bờ kí ức

Hãy giữ lấy em
Thời gian cứ lọt qua kẻ tay như cát
Biển oằn mình khao khát
                                    miền cổ tích xanh.
5.2011

Mùa đông



Những vệt buồn chảy trên tấm toan mùa đông
Co ro con đường
Dòng sông lạnh
Ngày vội vã che ngực áo tiếng thở dài
Đêm giấu giọng cười nơi mắt bão
Gió vần vũ lên ô cửa khép
Để chôn vùi
Để tiếc thương

Chúng ta đã qua những con đường
Ngày tháng phủ dấu chân người khác
Váy áo em mang
Bài thơ em viết
Làm sao anh nhận ra

Mùa của những bầy chim bay đi
Tiếng hát nguôi trôi trên cột buồm đã gãy
Thiếu phụ xé tấm khăn choàng gió
Gột hết phấn son trên đôi má
Gập mình soi bóng mình
Đau
Mùa đông khô và hồng


Lặng lẽ đêm
.
Đêm lặng lẽ
ta như con quỷ nhỏ
đôi mắt trống rỗng vô hồn
cầu Nại Hà (*)  thưa bóng người qua
thời gian, thời gian trêu đùa ta
luôn bày đặt những trò ma thuật
chồng trắng lên đen dửng dưng sắp đặt
làm sao tìm về
Sao phải tồn tại
không vui sướng, không đau buồn, không oán giận
ta đớn đau muốn sống
như cọng cỏ xanh một lần vì ai
gục giữa đám mận gai
con chim nhỏ nuối trời xanh tiếng hót
đôi khi ta khóc không nước mắt
kim đồng hồ vẫn nhích từng giây
muốn quay lưng
đóng sầm cánh cửa
mặc ngày xao xác gió
ta cười với đêm…
sao sợi nắng mong manh
ấm  mãi bên thềm
chậu hoa xanh và bóng ai gục đầu bên cửa
Ô hay
là ta đó
con quỷ nhỏ khát đời.
Huế, Nguyên Tiêu 2008
_______
(*)Nại Hà – cầu bắc qua địa ngục
.
Trong bóng đêm
.
Tôi sợ bóng đêm
cái màn đen bí ẩn mông lung
cơn mộng mị
nhấn chìm tôi xuống địa ngục
những lo âu
khắc khoải buồn phiền

Tôi sợ bóng đêm
sự im lặng như hố sâu đen ngòm
hút tôi vào với những giọt nước mắt
không ngừng tuôn chảy

Và đêm không còn huyền bí
gió như nhát roi hằn trong ký ức
trở mình thân xác đớn đau

Tôi đếm từng  giây chờ mặt trời lên
chờ ngoài sân con chim sâu lích chích
nắng vuốt tóc, nắng hôn lên mắt
hơi ấm nhen từ những ngón tay

Không cần mở to mắt
dưới mặt trời tôi nhìn rất rõ
ánh mắt người bình minh hay đêm tối
không cần nghe người nói
tôi nghe nhịp tim tôi

Nhưng than ôi
đêm tối và bình minh là hai kẻ song hành
tôi làm sao chạy trốn
Muốn ngắt trái tim dâng người
như dâng trái táo thơm trên bàn thờ Phật
nhưng tôi yêu trong khổ đau hờn ghen cạn kiệt

Trong bóng đêm
tôi không nhìn rõ mặt
bảy sắc cầu vồng tan chảy thành những vệt lân tinh

Tôi muốn thoát thân
bay ra khỏi màn đêm
mà sao không thể.

Huế, 9/8/2007
.
Cơn dông đầu mùa
.
Như đôi mắt mọng nước
nặng trĩu bầu trời
đất oằn mình
nồng hơi men
Căn phòng cũ
ô cửa quen
lăn dài giọt mưa nước mắt

Những cánh hồng héo úa
ánh mắt héo úa
nụ cười héo úa
in bóng lặng câm
chớp vạch đường vô tâm
đánh thức
Sao không mở tung cửa
ngoài kia cỏ mượt
ngoài kia mưa long lanh
tắm gội những con đường xanh như ngọc
Ngoài kia thảm cúc trắng dịu dàng
và lời kinh sám hối
đưa ta qua con sông khổ ải
ngoài kia cơn dông vừa đi qua
mặt đất bình yên trở lại
và mặt trời hồng
nhuộm tiếng cười lanh lảnh

Ngoài kia biển trở mình tung bọt sóng
thật khẽ trăng xanh cựa mình
Tim ơi.
.
Đám rước
.
Đám rước nào qua đây
náo nức phố phường
em vụng về xiêm y không nếp gấp
lạc lõng
đám bụi đường nhoè ô cửa nhỏ
góc phố chiều run rẩy cơn dông

Lễ hội qua còn đầy ắp tiếng cười
sao anh ngang qua đời em chỉ là nước mắt
cứ ngỡ anh đầy hơn thế
ngờ đâu gom góp chỉ vậy thôi

Anh nói hãy tựa vào anh
anh nói tặng em cả một bầu trời xanh
anh nói anh yêu em như chưa bao giờ có thể
anh nói anh nói anh nói

Em dậm gót chân trên dãy phố lát đá nâu
mặt đường rớm lệ
em vò cánh hoa nhỏ trên tay
từng ngón tay chảy máu
em khóc đầy một dòng sông
nắng xoá nhoè khuôn mặt anh trên sóng

Sao lũ trẻ vẫn chơi trò đuổi bắt
sao trời xanh và nắng vẫn thắm vàng
những ngả đường qua phố thênh thang
lối cũ em về bờ vai lạnh

Sao không nhảy múa cùng em
quay cuồng cho đến khi gục ngã
ai cũng muốn làm người cao thượng
em chỉ cần anh mỗi ngày với tình yêu

Đám rước anh qua đời em
vắng bặt tiếng cười
gió, lá khô
xao xác những vỉa hè xám lạnh

Anh đã không làm điều anh nói
trời đang mưa.

.
Tiếng gọi
Có phải kiếp trước em đã làm nhiều điều tố
Nên có ngày anh đến tìm em
.
Và một ngày
tôi đã có thể ngủ giấc ấm trên chiếc sofa đặt ngoài cánh cửa
ở đó mặt trời chiếu sáng và cả những chùm sao
tôi nhặt chiếc áo hạnh phúc bên lề số phận
những nếp gấp được ủi thẳng
thả giấc mơ nô đùa trên thảo nguyên xanh tươi
những rạo rực khát khao ngày hè
những đẫm ướt tê lạnh ngày đông
ngủ dịu dàng trong mùi hương cỏ

Tôi nằm đó
như vừa tắm một cơn mưa thiên đàng
thanh khiết sạch
trong từng hơi thở
kí ức không thể dẫn dắt hay chạm đến
tôi gõ cánh cửa tự do
Còn không sự đau đớn cô độc sau cánh cửa tự do
giọng người mảnh như sợi tơ
có vị ngọt của nắng và mùi thơm ánh trăng
gọi tôi về

Một con đường hiện ra sáng loá
nơi kiệt cùng
vẫn có một con đường sáng loá

Huế 9/2/2010

.
Chia tay
Tặng anh Long
.
Chia tay anh
nắng vàng trời xanh
mặc con đường tràn tiếng ve
nhưng em nghe từ rất xa
gió bấc đang về

Chia tay anh
em không khóc
chẳng thể cười
nước mắt cay dường như chảy ngược

Muốn chạm tay người giây khắc
chỉ sợ con tim sẽ vỡ òa thôi!

Vậy là anh đi
con đường màu xanh mang anh đi
xa cách
em trôi giữa biển chiều xám bạc
mang tình yêu đồng hành cùng cô độc
chờ bóng đêm về sẻ chia

Vậy là anh đi
phía ấy anh đi
run rẩy ngọn nồm như bàn tay vẫy…
số phận, tình yêu mong manh màu giấy
em không muốn có ngày này

Nhưng anh đi rồi                         
hiu hắt vàng sợi nắng lắt lay
lời hứa thơ ngây đứt rời từng chặng
nén vào tim nụ cười cay đắng

chia tay anh
nắng vàng
trời xanh…

Thành Nội - Huế, 1987
.
Bên kia cánh đồng
.
Có thể chẳng bao giờ tôi đến được nơi đó
Xứ sở tràn ngập ánh sáng lòng chân thành
Tôi huyễn hoặc mình được ôm ấp cùng bình minh
cỏ xanh mây trắng
Tôi muốn biết nhiều hơn những gì mình trông thấy
Nỗi hoài nghi như cơn bệnh dai dẳng hư hao
Bên kia cánh đồng có ai đợi tôi
Mùa gặt qua rạ ngấu mùi đất lạnh
Đám đông ca hát mùa lễ hội tàn
Bàn chân tím bầm kí ức
Ngày cô đơn như tất cả các cánh cửa đã khép
Sao cứ đầy lên ở đó
Nơi đôi mắt nâu kia
Thứ ánh sáng đam mê không hờn oán
Hãy nói câu gì đi
Đừng nghiệt ngã với sự dối trá từ những ngón tay
Tôi muốn va vào đó
Tôi đau
May ra còn tỉnh ngộ
Ngỡ mình đã cháy thành bụi tro từ đêm qua
Nhú lên nơi góc sân cọng cỏ non dịu dàng
Bên kia cánh đồng
Chân trời không biên giới.
.

Mùa gieo hạt
Tặng các em  tôi.
.
Sau bữa cơm chiều
Ngoại chống cằm trông chớp phía đông
Nước đủ cho ngày mai cày xổi
Canh ba mẹ ủ mo cơm mới
Rậm rịch xóm thôn chạy đua với mặt trời.

Ra đồng ra đồng
Bầy trâu no giấc lục lạc khua vang bờ đê
Lấp loáng sương mai gánh gióng cày bừa hăm hở
Ruộng ngấu bùn non
Gieo mùa sây hạt
Mẹ chống cuốc bâng khuâng ruộng nhà bát ngát
Ngày tháng nuôi con giữa trời đạn lạc
Ngóng cha về mòn mõi phía Trường Sơn.

Những đứa con của làng áo vá da ngăm
Thấp thoáng tóc dòng sông vai săn ngực núi
Đất quê không lời
Nắng mưa bịn rịn
Vòng quẩn vòng quanh
Xa mấy cũng đếm ngày về.
Nợ những mùa gieo hạt ruộng quê
Chị cõng em ra đầu làng đón mẹ
Con cà cuống, mớ cua đồng nhóc nhách
Theo mẹ về bếp khói chiều loang
Ngọn đèn dầu hiu hắt tiếng ru em
Trăng cổ tích xanh đường quê lầy lội
Khói rơm thấm trong từng lá phối
Nước sông đằm giọng nói
Màu ruộng chiều nâu rám bàn tay.
Con mang những giấc mơ nơi đây
Thấp thỏm cuộc người
Những cánh đồng màu tái sinh - cứu rỗi.

.
Một ngày
.
Dây leo vẫn bò men cửa sổ
Tôi tóc ngắn
Huýt sáo gọi cổng
Trèo qua hàng rào

Không có những người đàn bà xách làn đi chợ
Hay vội vã hôn con trước cổng trường
Siêu thị thất thần những khuôn mặt đàn ông
Tay xách vai mang
Vụng về giữa quầy thực phẩm

A… a ngày nắng
Cà phê góc phố quý bà váy ngắn, áo hoa, chân gõ nhịp,…
Mặt trời tủm tỉm
nhấm nháp vạt sương
Dâu tươi, cà rốt, nho và cam
Điệu vũ mùa hè trong chiếc máy kem
Tươi như màu hồng tháng sáu

Mới thấy phố mình nhiều hoa thế
Restaurant, quán nhậu vĩa hè cũng nhiều
Chiều sóng sánh men
Chuyện cục diện chiến trường Libya
Sao chổi sắp va vào các hành tinh
Giấc mơ Freud hay cuộc thi hoa hậu cuối tuần

Một ngày thế là cũng đủ
Bên ngọn đèn chong
Những người đàn ông chờ bữa.
.

Những câu chuyện không đầu không cuối
.
Đêm làm sân khấu cho cuộc trình diễn ngày
Các tấu trò câm
Chằng chịt những câu chuyện không thể đóng khung
Va vào đêm bật ngược
Một ngọn nến cháy mùi sáp ong
Tôi mang váy áo màu thu và rừng
Họ chôn tôi cùng với ánh trăng
Đào huyệt không bẩn tay
Bằng những câu chuyện không đầu không cuối

Như bước chân con thú hiền từ
Men theo gió lạnh lùng gieo rắc
Những cái nút chai chiếc gai hoa hồng và ánh mắt
Đôi khi có nhiều thứ sinh ra đâu phải tốt nhất cho con người

Đêm đặc
Không thể chìa tay
Chỉ còn tôi và ánh trăng ảo hoặc
Nghe vọng về những bước chân vội vàng trên đất
Họ vẫn thở và yêu
Quanh chiếc đu quay mõi mệt
Không sợ hãi
Sao tôi lại khóc
Những câu chuyện
Mặt trời bỡn cợt và đã mang theo

Bóng tối làm sân khấu cho những giấc mơ
Nơi sạch sẽ bình yên và sáng sủa
Dòng kí ức trắng không tì vết
Ảo vọng cuối cùng cho giấc ngủ chưa kịp xưng tên.
.

Lời khẩn cầu
.
Ôi cánh rừng lá trắng lao xao
Hãy mang em về nơi đó

Sáng nào em cũng vấn tóc soi gương
sẽ có một ngày mới đến với mặt trời
và lời khẩn cầu
anh nghe không

Cháy rụi những ngọn cỏ ven đường
cành cây bồ đề lay động
không còn tiếng gù đôi chim cu
đường phố chảy những dòng sông trắng
từng đoàn người xa lạ đổ về phía ánh sáng
núi tím như con mắt ậc nước chực vỡ tràn
anh thấy không

Người ta phết những mảng màu xám lên bức tranh chiều
như kẻ mù lạc giữa mê cung kí ức vây bủa
đất phập phồng trút hơi thở
cơn dông không vỡ thành mưa

Hôm qua anh vừa dựng lên cái hàng rào
những cọc gỗ cắm vào đất nâu
cho em biết giới hạn của chúng ta có thể
sự im lặng như cử chỉ khước từ niềm hân hoan mong đợi
khoảng trống là hố chôn kí ức và nỗi khát
dưới chân em vườn chiều tả tơi
chúng ta chỉ có một cuộc đời
làm sao em quên những gì em đã thấy
Em vấn tóc chải đầu mỗi sáng
ngày ơi hãy đến với mặt trời và lời khẩn
.
File 25/ Thơ Bạch Diệp
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét