DƯƠNG KIỀU MINH
Sinh
1960. Quê Mê Linh – Hà Nội
Hiện là
Phó Chủ tịch thường trực Hội Liên hiệp Văn học – Nghệ thuật Hà Nội
Tác
phẩm: Củi Lửa (Thơ - Nxb Tác phẩm mới 1989); Dâng Mẹ (Thơ - Nxb
Văn Hoá 1990); Những thời đại thanh xuân (Thơ - Nxb Văn Học 1991); Ngày
xuống núi (Thơ - Nxb Văn học 1995); Tựa cửa (thơ - 2000); Thơ
Dương Kiều Minh (Nxb Văn học 2001); Tìm hiểu người xưa qua sách cổ
(Tuỳ đàm văn chương – Nxb Lao động – 2006); Những viên ngọc sáng (Tuỳ
đàm văn chương – Nxb Hội nhà văn 2008); Tôi ngắm mãi những ngày thu tận
(Thơ - NXb Hội nhà văn 2008)
THƠ DƯƠNG KIỀU MINH 2009
CÓ GÌ ĐÓ CHƯA PHẢI LÀ MÙA THU
Có gì đó chưa phải là mùa thu
Cơn bão Cầu vồng đến rồi đi đột ngột
Có gì đó chưa phải là mùa thu
Ai chợt nói: Lòng tin vừa trả giá
Tán bàng xanh om. Cây cầu vừa dựng lại
Con đường sỏi
hàng bạch đàn thay vỏ
Em cuộn sâu trong chiếc kén kỷ niệm
Một đi, lại một về
Có gì đó chưa phải là mùa thu
Sắc chàm vừa đổ loang ngực núi
Đâu đó gần gần tiếng lạo xạo đều đều dòng suối nhỏ
Hoang sơ tuổi hai mươi
Chiều lững thững quay về từ đỉnh dốc
Ai đó ngủ quên dưới tán cây lực lưỡng
Gối đầu lên cội rễ phong trần
Vương vất qua kẽ tay
Tiếng xào xạc ánh vàng nơi bìa rừng sót lại
Có gì đó chưa phải là mùa thu
Cơn bão Cầu vồng đến rồi đi đột ngột
Em vẫn lẫn sâu trong đám lá sắc chàm
20.9.2009
Dương Kiều Minh
BÀI
THƠ GHI LẠI TRONG MƠ TỈNH DẬY LÚC 9H10
Tôi nằm ngủ nước tràn qua mặt
Mưa thu trắng trời
Tôi trèo lên ngọn tháp cổ xưa, từ đỉnh tháp bò lên đỉnh núi,
vục tay
uống ba ngụm
nước ở chiếc bể trời.
Một tiếng sét nổ trên đỉnh đầu
giật mình, tỉnh giấc.
Cơn mưa mùa thu như trút nước mang hơi mát toả ra từ tảng
thạch lớn
khổng lồ truyền xuống từ ô cửa mái.
Mưa chợt ngớt
Tiếng chí choé đùa nhau bầy chim trên vòm phượng vĩ đầu hồi
toà
thư quán.
Ồ đang gần gần tiết trung thu
Theo hơi mưa thoảng đến mùi thơm hăng hăng những bụi hoa cúc
dại
Chợt nhớ mùi bưởi chín
Những nếp nhà mái rạ nép vào nhau trải dài theo ký ức
Những người thân lần lượt nằm xuống yên nghỉ
Cơn mưa thu ngập đường
Ồ, giấc mơ của mẹ tôi là những bông lúa
Bông lúa mở ra Đức Bồ tát quán tự tại.
Ờ đấy, đang gần gần tiết trung thu
Ba ngụm nước tôi uống nơi bể trời trên đỉnh núi cạnh ngọn
tháp cổ xưa không
làm dịu cơn khát
Tôi ngước lên mưa thu trắng trời nước tràn qua mặt
21.9.2009
Dương Kiều Minh
TIẾNG
BẦY NGỖNG TRỜI LẠC GIỮA ĐÊM THU
Ta sắp trở lại với ngươi rồi
Những trang sách cũ mở giữa đêm thu dịu lạnh
Tiếng bầy ngỗng trời xa ngăn ngắt cắt theo trục đông tây.
Ta sắp trở lại với ngươi rồi
Sự bình lặng từ từ lắng sâu vốn có từ thuở đôi mươi, rồi bỏ
mất
Theo năm tháng ta cứ khuấy đục dần cái hồ nước lòng mình.
Đó là câu chuyện cũ?
Không, ta già đi trong nỗi niềm thế tục
Đã khô cằn trong chiếc bình đã cũ
Cánh đồng ấu thơ kia
Con đường ngày mới lớn
Mở ra bát ngát chân trời…
Ta đã dạt vào câu chuyện cũ
Bên những luồng chảy xiết
Khát khao như nắm tro bài văn khấn thả xuống dòng sông cổ
Đấy là câu chuyện cũ?
Núi thu um tùm những khóm ngải tiên
Mây sương trùng trùng trải rộng như mặt biển
Ta đã già cùng những tuồng tích cũ
Chợt tiếng vọng từ thâm sơn cùng cốc
Hơi sương từ cánh rừng theo làn gió thấm qua rèm cửa
Xào xạc những trang sách cũ mở toang giữa đêm thu gợn lạnh
Tiếng bầy ngỗng trời ngăn ngắt âm thanh nhỏ xíu mất hút về
hướng tây.
2009
Dương Kiều Minh
BÊN NHỮNG
VẠT NGẢI TIÊN
Tôi thường nhắc mình lưu lại ngọn
núi
mang tên loài ngải tiên. Nơi Diêm
Nguyên phục khắc văn vào đá bài văn tế
của Minh Thái Tổ
Đơn độc ngọn đèn đêm
Những cơn mưa ngắt quãng theo cơn áp thấp từ biển mang đến
Đầm sen dưới chân núi đã tàn
Từng giọt mưa thưa thớt vang ngân tĩnh lặng
Mùi thơm từ những vạt ngải tiên khuếch tán theo hơi mưa thấm
đẫm
không gian rộng lớn.
Đơn lẻ ngọn đèn đêm
Những khóm trúc đen sẫm xào xạc bên sườn dốc
Dò hỏi lần tìm không thấy dấu vết tấm bia trấn yểm ngọn núi
này
Danh tích nay chỉ còn lại trong các ghi chép của cổ nhân
Triền núi phái tây mây nước bốc lên cuồn cuộn,
Những vạt ngải tiên tàn lụi rồi sinh sôi theo phong khí của
mùa
Hiện lên trong ánh sáng buổi mai những nụ hoa lấm tấm
Mùi hương thanh sâu toả ra từ cằn cỗi khắc nghiệt
Truyền thuyết mang theo dằng dặc những cổ sự
Trơ vơ ngọn núi trấn giữ miền tây.
Những vạt ngải trên sáng bừng dưới ánh nắng sau mưa
Đầm thu trải rộng in bóng những cây thông nghìn tuổi,
Tiêu vong, trường tồn không đoái hoài đến suy tính của con
người
Những vạt ngải tiên chứng kiến cuộc Nam du bài văn
bia khắc trên vách đá
Những gì vượt ngoài dự liệu của thời cuộc còn đọng lại huyền
tích cổ xưa
Hồ nước sau cơn mưa dài nước dềnh lên mấp mé
Bên vạt ngải tiên tôi thả mình theo từng đợt sóng vỗ nhẹ vào
vách núi
Không tin mình đang ở tuổi ngũ tuần.
2009
Dương Kiều Minh
BÀI THƠ ĐẦU ĐÔNG
Tặng Đỗ Lương Hồng
Em mất hút vào tiếng ầm ào đại lộ như cơn lũ buổi sáng
Hiện ra trong tiếng ầm ào xiết chảy cuối chiều
Những cơn lũ của cuộc đời cuốn chúng ta mải miết
Xô dạt vào bờ bến của tuổi già
Nỗi bất an lấn sâu vào giấc ngủ
Chợt hiện lên những bông hoa cải cúc cắm đơn sơ trong chiếc
cốc thuỷ tinh
Mùa đông choàng lên chiếc áo len thô
Sự kỳ diệu của cuộc đời chứa đựng vẻ giản dị đơn sơ
Trong nghèo khó đạm bạc những bông hoa cải cúc cất giữ cảm
xúc theo những
con
đường dốc
Nơi mùa đông giấu thật sâu hơi nóng mùa hè
Hiện gò má sắc hồng của lửa
Buổi đầu gặp gỡ tặng em bài thơ đầu đông giờ đã thất
lạc
Còn đấy những bông hoa cải cúc nở bên những con đường dốc
sương muối
phủ dày
Trong bóng sẫm tối của mùa đông trập trùng đồi núi
Những chấm đèn mờ nhạt chìm trong mênh mông làng bản trong
sự tĩnh lặng
bỏ quên từ tiền kiếp
Hình như góc nào đó trong trái tim thèm một hơi ấm
Ánh lửa đốt nương trên dãy núi bên kia sông thăm thẳm
Kìa em hiện ra trong tiếng ầm ào chảy xiết vào đêm.
2-11-2009
Dương Kiều Minh
NHỮNG ĐỐNG
LỬA BÊN ĐƯỜNG NGÁI NỒNG MÙI CỎ
Tôi chợt thèm ánh lửa bên đường ở một chân trời nằm tít sâu
trong ký ức
Hơi lạnh thăm thẳm lùa lên từ dòng sông hoang liêu cổ tịch
Những đứa trẻ chăn trâu phong phanh vun mãi đống lửa ấm nồng
mùi cỏ
Ôi những bước chân lữ thứ đầu tiên đặt lên trên con đường
ngút ngắt sương gió
Nơi buổi cuối chiều tôi đón nhận những âm thanh trong trẻo
ngân vang mãi trong không trung từ ngàn sợi dây mỏng tang trong suốt ngân mãi
ngân mãi
vào đêm
Mấy chục năm mải miết chợt nhận thấy một khoảng trống lạnh
lẽo trong lòng vẫn còn nguyên như ngày trẻ. Ta khát thèm mùi lửa những đống lửa
bên đường, những đống lửa cuộc đời ta gặp rồi đi qua, rồi hơi ấm của nó vẫn
toả lên trong những đêm giá lạnh.
Đã ba mươi năm, hơi lạnh thăm thẳm vẫn lùa về ký ức nơi dòng
sông
vách đứng
Ồ những câu thơ thuở ấy hắt bóng xuống dòng sông buốt giá
vục bàn tay xuống dòng sông không phân biệt được lòng mình lạnh hay nước dòng
sông
lạnh
Tôi vừa mang về đây cốc nước từ dòng sông ấy mang theo câu
chuyện ba mươi
năm
– một nửa đời người
Tôi như bị hút theo và tan ra trong tiếng bày ngỗng trời
ngắt quãng thực hiện
cuộc
chuyển vùng muộn màng trong đêm tĩnh lặng
Núi sông đấy đâu còn là núi sông ngày xưa nữa
Đời người đã cập bờ bên kia chuyến đò ngang
Bốn giờ sáng tỉnh giấc, hơi lạnh lùa qua khe cửa
Hơi lạnh thẳm thẳm từ lòng sông xối dốc
Bập bùng đống lửa bên đường ngái nồng mùi cỏ cháy lấn mãi
vào đêm
Hà Đông, ngày
9 tháng Hợi năm Kỷ Sửu
Dương Kiều Minh
CHÚNG TÔI GẶP NHAU Ở BÊN BỜ NƯỚC
Lô xô những quán đời
Dựng men theo bờ nước
Giật mình cơn mơ đêm trước
Hiện về tuổi trẻ của ai
1-
Chúng tôi gặp nhau ở bên bờ nước
Đã trở thành câu chuyện hôm qua
Tuổi hai mươi xô lạc giữa công trường
Đi tìm giữa trời xanh và đất đá
Núi im lìm
Sông Đà gào thét
Đã trở thành câu chuyện hôm qua
Trong chúng tôi một người bạn đã mất
Anh mang những câu thơ vượt dòng sông về phía sau dãy núi
Đã trở thành câu chuyện hôm qua
Chúng tôi đã chớm già
Qua cơn bão cuộc đời tơi tả
Mỗi người xô dạt về một phía ngổn ngang
2-
Chúng tôi gặp nhau ở bên bờ nước
Mải miết đi tìm, để lạc mình nơi núi non trầm mặc
Để lạc mình trên đất đá bên sông
Câu chuyện như cơn lũ bất thần cuốn theo ba mươi năm
Tựa làn bụi bốc lên nơi thác nước xối vào ghềnh đá cũ
Chẳng ai có thể tìm lại vết tích gì trong câu chuyện xưa
Núi rừng hồ nước và những luồng khí trĩu nặng hơi nước theo
những
con đường dốc tràn xuống
quãng dòng sông bị chặn lại
3-
Tôi nằm sâu trong luồng khí chuyển xuống buổi cuối chiều
Khóm trúc bị táp sém sau đợt sương giá đầu tiên
Dòng sông người vẫn sôi xiết cuốn theo sức hút vô hình như
những đợt
thuỷ
triều định mệnh
Nửa đêm hôm qua động đất vùng Tây Bắc, ô cửa kính chợt rung
lên ngỡ như
đợt gió mùa mới tràn về
Ai đó định nói gì rồi im bặt
Thức dậy câu chuyện hồ nước trên núi và tuổi xuân của chúng
tôi bên bờ nước
Những đêm trắng dưới quầng đèn đục ngầu sương muối
Tiếng dòng sông gầm gào trong lòng đêm tối
tôi lạnh lẽo chơ vơ lẫn cùng những tảng đá lô xô bên vách
đứng dòng sông
Ai đó định nói gì rồi im bặt
Vang lên câu chuyện không hồi chưa kết thúc
14.11.2009
Dương Kiều Minh
GỬI NHÀ THƠ MAI VĂN PHẤN
ĐÊM MƯA Ở VÂN ĐÌNH
-Dương
Kiều Minh-
1.
Như cánh chim bay lạc trong đêm
Vương những vì sao đến từ biển
Bí mật câu chuyện còn cất giữ
Theo con đường gập ghềnh đá sỏi
Bóng tối xuống thật nhanh
Uy nghi cơn giông ập đến
Gió giằng giật tán dù phần phật
Bạn tìm về đây mối chia sẻ lớn lao
Thế giới bủa vây niềm thương nỗi nhớ
Ngày tháng thật xa, mùa hạ thật gần
2.
Đấy cánh chim vỗ hoài trong giấc ngủ
Bầu đêm đen thẫm màu mưa
Phố xá nhập nhoà vệt nước tràn tầng
thượng
Sông Đáy phía sau, bạn ở phía trước
Lối phố nhỏ theo mưa rực màu xanh
cánh đồng vào hạ
Thế giới ngổn ngang vật chất
Ngổn ngang tham vọng.
Đêm lữ thứ những vì sao trốn biệt
Bao sự thương tâm, bao nỗi bận lòng
Dễ gì chia sẻ
3.
Lời cảm ứng với bạn từ đầu hạ đã qua
giữa hạ
Chợt choáng ngợp màu phượng vĩ dâng
lên hối thúc
Nói gì đây với bạn?
Mang trên đôi cánh sự uy nghi tĩnh
lặng
Cơn giông và mưa và đêm tối
Ai đặt cược những câu thơ cách trái
đất triệu triệu năm ánh sáng
Mắt xa xăm phóng từng luồng ký ức về
phía biển
Câu hỏi trồi qua làn mưa nặng hạt
Khuya khoắt đường trường ...
Vâng, những câu thơ vẫn vang lên đâu
đó
Từng toà mây hiện qua ánh chớp
Cánh chim lực lưỡng vút lên vụt bùng
thành đám lửa
Còn điều gì ở ngoài khát vọng!
Hà Đông, ngày 25 – 5 - 2008
CHÀO
BẢN GIỐC
Tặng nhà thơ Trần Hùng
1-
Chào bản Giốc
Ta đến chào ngươi – hình ảnh người bạn của ta đã ký thác
tình yêu mảnh
đất này
Tình yêu đổ xuống trong ngần và tinh khiết
Dâng lên bầu trời rừng lá rực rỡ đầu đông
Những thuở ruộng vừa qua vụ gặt được thu dọn tinh tươm còn
vương lại
chiếc áo
của ai bỏ quên trên cánh đồng sương đang từ từ buông xuống
2-
Chào bản Giốc
Ta nói gì trước ngươi trong niềm thống nhớ
Những chòm núi quây tròn nhấp nhô mây khói
Bạn ta mở toang lồng ngực giấu tình yêu xứ sở
Trong cơn mơ sải những bước dài qua trùng trùng đỉnh núi…
Vẫn tin dù lòng tin phải trả giá
Nâng niu cất giữ chiếc hộp đựng hạt mầm hy vọng
Những gì đang tan ra
Những gì đang kết lại
Mối đồng cảm lớn lao tụ về như mỏ nước hiếm hoi giấu
sâu nơi thung lũng
Một sớm hiện bài thơ cổ khắc khuất sau vách núi
3-
Chào bản Giốc
Trong làn ánh sáng tinh khiết giữa bầu đêm rỗng lặng ngân
vang giai điệu
giã
biệt
Những cánh rừng vào đông ngời lên đỏ thắm
Những cánh rừng vào đông rùng rùng nỗi nhớ
Lênh loáng ánh vàng chảy dọc đường quan ải
Những dòng nước trong ngần đổ xuống như tâm tình bạn ta chảy
mãi
Trôi theo đèo dốc bồng bềnh bạt ngàn lau trắng
Những ngọn gió trong ngần cuốn thốc ta trở lại
Đăm đắm xa vời mắt ai bên vách núi dựng chót vót đỉnh chiều
28.11 – 2.12.2009
Dương Kiều Minh
BA KHÚC CHUYỂN MÙA
Một
1-
Những đám mây kéo qua nhà ta
Như nước tự làm sạch mình
Tôi cùng chú mèo con ngắm cơn mưa rào đầu hạ bên rặng trúc
xanh mướt
vang lên nhè nhẹ
Lại một năm mất mùa hoa phượng
Những ngày hè oi nồng nền nhiệt trên 40oC
Cơn mưa rào buổi sớm mang đến cảm xúc
Những con tước xám rủ nhau ẩn tạm dưới gờ tường ngôi nhà cổ
Những tàu lá như những chiếc máng nhỏ rót nước đều đều xuống
khóm
cúc
dại
2-
Thức giấc
Hương ngải cứu sực lên sau mưa
Có loài chim tiếng hót rất quen vang lên lúc chuyển canh từ
khu vườn xa xa
nửa đêm tiếng mưa lộp độp
Ngỡ gặp lại người bạn thâm tình lâu ngày trở về
Gió động ngoài cửa sổ
Chớp xa nhoi nhói
Ngươi trở về thật rồi những âm thanh vang rền cuộc hành
trình từ biển về núi
và từ núi trở về đây trong đêm
Ngươi làm dịu khuây mối tâm sự thật buồn
Mối tâm sự chỉ đêm khuya khoắt biết
Ẩn khuất góc tối cây đèn mang từ Mèo Vạc men theo vách núi
sâu hút
dòng sông Nho Quế quanh co như dải khăn mờ
Ai đó muốn cầm bút viết lên vách đá dựng đứng chưa có người
chạm tới
Chợt vang trên bầu trời những âm thanh dội lại phía sau ngọn
núi
3-
Nếu không có cơn mưa lúc nửa đêm ta làm sao cất lên nổi
Nỗi niềm thế tục nặng trĩu
Đã định trút đi cái gánh theo năm tháng tự mình chất đầy
Trầm mặc chìm sâu
Cơn mưa đưa ta theo làn gió sớm trở lại con đường những thân
trúc vươn lên
thanh thoát
Nếu không có sự chuyển mùa thế gian chìm trong ngưng đọng
trì trệ
không chịu nổi
Hình như kiếp trước ta có mối liên thông với loài ve ran ran
trong đêm khuya
Dàn âm thanh trút trả trời đất những gì đã thu liễm
Trống trải quá không gì khoả lấp được
Từng hạt hi vọng bé xíu cấy trên sự bất ổn
Ồ sự rùng mình cơn địa chấn
4-
Dải mây kéo qua giấc ngủ nặng nhọc trên vách đá cổ xưa
Lờ mờ vòm đại thụ
Rừng thông hiện ra vươn về thung lũng
Đã áp ngày cuối hạ
Đầm sen vẫn toả ngát trải dài mãi dưới chân núi
Hai
1-
Chạm vào mùa thu sau cơn mưa rào trắng
Giữa buổi chiều tĩnh lặng mênh mông
Gió và nắng phất hơi thu mỏng nhẹ
Ta bắt gặp vầng trăng vừa nhô khỏi toà thư quán
Đã 33 năm vầng trăng thuở ấy giữa bầu trời mênh mông đồng
nội.
Ngươi vẫn như xưa sáng trong huyền ảo. Ta đã già rồi, chẳng
còn mộng mơ,
chẳng còn run rẩy
2-
Vẻ ảm đạm của chiều thu thật đẹp
Ngân vang gió thoảng trên đồng
Ký ức mờ dần sau hàng cây sữa
Bạn nói sao, ân huệ của mùa
Viên nước đá tan dần
Tôi chợt nhớ âm thanh điền dã
3-
Lá trúc xếp dày trên lối đi
Mùa thu quá giữa mênh mang lặng vắng
Ký ức như nắng đổ tràn lên những khoảng trống
Hình như mình đã hoá thành tiếng lá xô chạy theo làn gió thu
thoảng mùi
hương trầm ngày giỗ mẹ
Tôi ngước lên chào Người: - Cả đời con xa mẹ, gian truân
nhọc nhằn, nay con
đã
già rồi mẹ ạ!
Ngày con bước chân ra đi lòng chất chứa bao cảm xúc, hoài
bão thênh thang
đường chân trời mở ra vô tận
Ba
1-
Áp tết ốm nằm bệt. Hơi lạnh ngày cuối năm xuyên thấu cõi
lòng lữ khách. Ồ vậy, thế là xong một đời người. Tan biến từ khi nào lớp lớp
ánh sáng phủ lên thời trẻ. Đời người là sự thả trôi vô định?
Trời đất khởi dậy trong ta một điều gì. Gần sáng không ngủ
được, những chồi cây đang nứt ra từ làn vỏ cứng. Khí xuân tràn ngập và thôi
thúc
2-
Chim kêu
Chiều lạnh
Mưa xuân ẩm ướt
Bồng bềnh trong làn mưa bụi cuối xuân
Những giọt nước chậm rãi rỏ từ mái hiên níu ta trở lại
Sự tĩnh lặng hoà tan loãng tất cả trong bầu đêm tinh khiết
Những trược khí lắng xuống thấm sâu dưới làn đất ẩm
Tiếng hạc từ rất xa loang đến ngay trên đầu, rồi mờ dần tan
biến vào
khoảng không xa tít
3-
Tôi đứng ngắm mãi bờ sông Hồng, nơi cha mẹ tôi đã sinh sống
những tháng ngày nghèo khó. 50 tuổi xác xơ thấy mình tan vào đất đai, thế tục ì
ầm vọng lại từ một thế giới xa xăm nào đó. Giấc mộng còn nguyên nằm im trong
chiếc vỏ. Ba mươi tuổi cảm thấu lời than vãn của ai đó trước ánh nắng rực rỡ
phút cuối chiều trên Cổ nguyên. Giờ đến lượt ta ngậm ngùi trong ánh sáng nhợt
nhạt buổi xuân phân nơi giữa trời đất ham muốn thấm đầy làn khí mỏng
cứ
đẩy lên cao mãi
Trong khoảng tĩnh lặng mênh mông nhận ra quãng đời đã qua là
ảo mộng,
cứ trôi nổi bồng bềnh vô định.
4.5.2008 – 4.10.2009
Dương Kiều Minh
NHỮNG CÂY CỌ MÙA ĐÔNG
Tôi chưa từng nghe tiếng rơi tàu cọ
Những tán xanh gằn guộc chĩa lên trời
Con đường tắt ngang quả đồi
um tùm dương xỉ
Sự tinh khiết thanh sạch thấm qua những mái lá làng đồi
Mùa màng đã thu gặt xong những thuở ruộng nằm phơi dài dưới
thung lũng
Những tán cọ trổ lên trời hứng trọn sự lạnh lẽo buốt giá,
cái khô cằn của đất đai, sự nghiệt ngã của sương gió để lại những dấu vết gằn
guộc trên thân cây lực lưỡng. Tôi yêu những cây cọ mùa đông như sự kiên nhẫn
bền bỉ của những người dân vùng đồi. Thiên nhiên không phú cho họ gì ngoài sự
chịu đựng. Sự chịu đựng của con người kéo dài qua các thế kỷ làm nên các thế kỷ
Tôi yêu những cây cọ mùa đông
Trên cánh đồng đã gặt gió xoay tròn những chiếc nón trắng trong
không gian
rộng lớn
Những âm thanh từ đất vút lên trên những quả đồi vọng mãi
trên bầu trời
sáng
lạnh
Dưới ánh sáng buổi mai những con đường sỏi và đá gan gà hiện
dần dưới
tán cọ
Những con đường men theo những quả đồi như những bài thơ dẫn
về nơi
khởi nguồn ước vọng
Tôi yêu những cây cọ mùa đông
- những cây cọ nguyên vẹn niềm tin in đậm trên nền trời đồi
đất
11.12.2009
Dương Kiều Minh
ĐIỀU NÀY BẠN CÓ THỂ KHÔNG TIN
Hiện thực được nhận ra từ
một buổi cuối chiều mùa đông
Những chùm hoa xương rồng lẫn dẫn vào bóng tối
Màn sương giá đang từ từ đan kín mặt đất
Những con đường lầm lụi xối ngược vào đêm
Ai đó dạt sang mép rìa thời cuộc
Đang bao phủ chúng ta tầng tầng không khí buốt lạnh
Khối lạnh với chiều dày 5000 mét không làm giảm nhiệt lòng
tham của
con người
Ham muốn tầng tầng cào xiết bỏng rát
Tôi nhìn thấy lòng tham đâm tua tủa từ những giấc ngủ
Bạn có thể không tin. Nửa đêm bạn sờ tay lên mặt mình bàn
tay bạn tê nhức
Bạn có thể không tin. Gần sáng bạn có thể soi gương thấy mặt
mình biến dạng
so với ngày trước đó
Bạn có thể không tin. ý nghĩ từ lòng tham của bạn đã xuyên
thủng trái tim
bằng hữu và người thân nhói buốt
Màn sương giá không ngừng tăng cường phong toả những con
đường
Khối lạnh dâng 5000 mét như biển cả rộng lớn đang treo trên
đầu chúng ta
Không thể cứu vãn, không thể làm giảm nhiệt từ những đám
cháy khét lẹt của hận thù, đố kỵ và của lòng tham gào rú suốt ngày đêm chói gắt
tiếng cào xiết.
Từ lúc nào chúng ta tự biến mình thành chiếc túi không đáy
Điều này bạn có thể không tin
Chắc bạn sẽ tin những bia mộ lô nhô san sát xao xác chạy dài
không dứt như
những
thành phố trên những quả đồi hoang mang cảm xúc gần gũi.
Những cây xương rồng vẫn điềm nhiên nở những chùm hoa trong
giá lạnh
khô cằn tê buốt.
24.12.2009
Dương Kiều Minh
TƯỞNG NHỚ NHÀ THƠ Ở PHƯƠNG ĐOÀI
Tiếng bày ngỗng trời nhả vào đêm
từng giọt xa ngái. Lại chìm sâu trong khối lạnh mới tràn về nửa đêm. Sự buốt
giá tê nhức những sợi dây thần kinh nhạy cảm nhất
Giọt mưa rơi từ bụi trúc trước cửa
biết là có mưa bụi, lòng bỗng ngược trở về vùng gò đầm đoài phương, nơi hai
người bạn lần lượt vào giấc vĩnh hằng trong lòng đất đá ong trầm mặc
Bao nhiêu khát vọng, bao nhiêu nhiệt
huyết nồng cháy hoá thành cánh chim núi khép lạnh bên hồ nước. Đời người lẽ nào
tan biến trong chớp mắt mênh mông gò đồi sỏi đá những bụi cây cằn cỗi trơ trọi bền
bỉ qua bốn mùa.
Khát vọng chồng lên khát vọng.
Khát vọng xuyên thủng bầu đêm tê
buốt.
Những người bạn mãi mãi mải miết
những phương trời ẩn dật trong niềm đắm say khuất nấp.
Những cánh chim trời biết bạn ta vùi
vĩnh viễn vào sỏi đá đồi gò. Những cánh chim trời hiểu đường bay say đắm
trời đất - đường bay khát vọng nối đất và trời - đường bay nỗi niềm nhân
thế bùng cháy thành khát vọng.
Ôi những bước chân lữ thứ lang bạt,
những bước chân xuyên qua nỗi buồn trầm dài mang theo bao niềm trắc ẩn của số
phận con người.
Ôi những con đường xa vắng cuối năm
hiện lên hình bóng số phận mơ hồ tựa làn gió thoảng qua thấu lạnh. Những cánh
đồng phơi gió đông mọc đầy cây cải dại. Những ngôi nhà lẫn dưới lùm cây kéo sát
chân núi. Bạn nằm đấy cạnh rừng lim đền. Và, đâu đó nữa nơi nghĩa trang vườn
ổi.
Những câu thơ theo đường của thiên
khí dần xuống các cuộc đất men theo Tích giang theo về biển lớn. Những câu thơ
lưu giữ bóng dáng một đời người – như gió đang duổi dài trên những gò đồi cỗi
cằn sỏi đá - như mây nước đang cuồn cuộn dâng mờ tán núi xa xa. Những câu thơ
vẫn ấp ủ hơi nóng từ thân cây bền bỉ cháy qua đêm dài thấu lạnh
10.1.2010
Dương Kiều Minh
TÔI TRỞ VỀ THEO CƠN GIÓ LẠNH ĐẦU MÙA
Cơn gió lạnh đổ về kéo theo mây che
rợp bầu trời.
Tiếng chim lạc bầy dưới tán cây
phượng. Giật mình, ta đã lạc mẹ từ bao lâu rồi.
Cả đời tìm mẹ, chỉ thấy gió ngàn
thổi không dứt bên những dòng sông vách đứng chảy xiết. Chỉ thấy những lo toan
của kiếp người dựng lên lô xô như những đụn rạ trên cánh đồng vừa gặt.
Cây cổ thụ vừa đổ đêm qua trên sườn
đồi phía tây. Tôi lần ngược trở về mịt mùng con đường gia tộc. Cha tôi còn để
quên điều gì trước lúc ra đi, người chỉ kịp mang theo lặn lội lo toan nghèo
khó. Bóng tối tháng mười bưng kín mặt.
Tôi chẳng còn nhớ được gì. Theo ký
ức lang bang trên những cánh đồng nứt nẻ nham nhở gốc rạ, những đứa trẻ thu lu
ngồi nép sau bờ đất chắn gió.
Tôi chẳng còn nhớ được gì. Phảng
phất mùi tết nhất nghèo khó nồng nàn tinh khiết. Gạo nếp, lá dong, áo mới, dành
dụm góp gom 364 ngày.
Tôi còn nhớ được gì, những cơn gió
đồng ào ạt bốn mùa. Này, mương nước. Này, hương hoa cỏ dại. Tuổi thơ tôi như
ngọn gió thả rông rong ruổi cuốn miết về phương trời vô định.
Cơn gió lạnh kéo qua miền đông bắc
tràn ngập các làng quê xứ sở. Tiếng chim gọi bày xao xác tìm về dướt mái hiên
toà nhà đổ. Cả đời ta lạc mẹ, chiếc ổ mơ hồ vẫn đợi ta ở chân trời xa vắng.
Trên con đường giá lạnh của số phận ký ức thổi lên những hòn than đỏ rực. Ta
lần ngược mãi theo hơi ấm toả ra từ hành lang sâu hút. Ôi những con đường xứ sở
xao xác xuyên qua các làng mạc. Cơn gió lạnh đổ về làm bùng lên hơi nóng từ
những hòn than cháy dở bên cạnh nơi cha tôi nằm mùa đông cuối cùng trên mặt
đất. Nơi cơn mưa lạnh cuối thu mẹ tôi thanh thản khép lại hơi thở xuôi theo mùa
màng mênh mông những cánh đồng sau gặt.
14.1.2010
Dương Kiều Minh
CƠN MƯA LẠ CHỢT ĐẾN TRONG ĐÊM
Người xưa nửa đêm thức giấc nghe
tiếng lộp độp trên tàu lá chuối bên cửa sổ biết là mưa nơi quán khách. Canh hai
tiếng vang nhè nhẹ nhỏ giọt nơi khóm trúc trước cửa trở dậy trong đêm vọng tưởng
về tiền nhân. Ôi, người xưa người nay biền biện trên con đường lẻ loi đơn độc
ái ngại không mường tượng được nơi nào mình sẽ dừng.
Tiếng mưa nửa đêm đánh thức những
con đường cuối năm lạnh lẽo diệu vợi xa vắng. Bạn sẽ hỏi, sao không tìm về nơi
thôn dã gió nắng thông thênh rượu đục, cua béo. Biết trả lời thế nào, chỉ cảm
nhận được sự cô độc trong lòng như cơn lốc vòi rồng lớn dần theo tuổi tác. Làm
sao cầm giữ được số phận của mình. Trong suốt cuộc đời chưa một lần được lựa
chọn, cuốn đi theo lực đẩy của bàn tay vô hình.
Những con đường cuối năm ẩm ướt khơi
dậy cảm xúc một ngày rất xa trên con đường dài mãi của ước vọng hay là của số
phận câm nín và nhẫn nại, phục tùng không điều kiện.
Những cơn mưa lạ hiếm hoi đến đột
xuất trong đêm. Những cơn mưa như quà tặng của mùa đông khô kiệt. Những cơn mưa
tắm gội tán cây phủ dày bụi trắng bên những cánh đồng nứt nẻ đang chờ đổ ải.
Theo tiếng mưa tôi lội về những con
đường quá vãng. Những con đường núi xa xăm gập ghềnh uốn lượn bạt ngàn lau
trắng rạo rực niềm hiu quạnh của ai đó ký gửi trong trời đất bài ca phiêu lãng.
Người xưa động lòng thương cảm kiếp
lữ thứ cô quạnh vô tình giọt mưa đêm rơi trên tàu lá chuối ngoài song thưa
truyền đến nguồn năng lượng ẩn tàng.
Xuyên qua mười một thế kỷ tiếng mưa
vọng đến từ cơn mưa đêm ấy đang rảo vội trở về kịp khi trời sáng.
3 giờ sáng 21.01.2010
Dương Kiều Minh
KHÔNG ĐỀ
Bóng tối trên bãi đất hoang vắng xa
hút đang lấn dần làm tiêu tan gianh giới mỏng manh giữa ngày và đêm chuyển động
theo tiết điệu của mùa. Những lời ca chảy vào đêm vút lên trên nền nhiệt của
cơn sốt. Những lời ca hấp thụ năng lượng từ nỗi buồn sâu thẳm toả nhiệt vào
đêm.
Mưa đông giăng mờ bãi trống rộng
thênh in dấu vết những bản sao ký ức. Những con đường ngại ngần bò qua chiều
tối.
“Mưa lạnh về rồi, còn em đang nghẽn
ở chân cầu…”
12. 2009
Dương Kiều Minh
CÂY ĐÈN DẦU TÔI MANG VỀ TỪ MÈO VẠC
Trong đêm khuya khoắt hiện lên lờ mờ
ánh sáng từ ký ức nơi góc tối phủ đầy bụi hiện lên một cây đèn chìm trong lãng
quên.
Ngươi thức dậy hay ta vừa thức dậy
những ngọn núi chọc trời dựng đứng những thung lũng trượt sâu thăm thẳm. Tiếng
ai đó hô vang vọng dội, trơ trọi và trống trải. Chợt ấm lại màu xanh ngô, mía
bên sườn xám lạnh.
Ừ, cây đèn tôi mang về từ Mèo Vạc,
im lặng nằm đấy quên lãng bên dòng chảy ngầu xiết của thế tục.
Ngươi ngủ quên hay ký ức phủ lên
những lớp bụi dày.
Ngươi chờ đợi điều gì nơi ánh ngày
tang tảng hiện.
Ờ, bóng tối cất giữ những điều sâu
kín nhất. Ánh ngày mở phơi lớp khoác ngoài hiện hữu của thế gian.
Ngươi thức dậy rồi lại thiếp đi
trong từng lớp lớp sóng ào qua thế tục. Biết làm gì trong vòng xoáy bất tận bàn
tay tạo hoá. Phải, có những con mắt vẫn canh chừng bên những giấc ngủ. Có tiếng
thở dài lướt nhẹ qua những mái nhà.
Ồ, bóng lớn những ngọn núi chọc trời
đang đổ rợp xuống thung lũng xa tít dòng sông quanh quất bám men theo biên ải
mờ dần rồi mất hút trong màu lam chướng. Tiếng vó ngựa đơn độc hiện rõ dần rồi
lại nhoè đi trên sống núi xa xanh con đường độc đạo làn khói leo tít tắp.
Tiếng ai đó dội lại từ vách núi dựng
đứng bên cây đèn tôi mang từ Mèo Vạc. Ngươi vừa thức dậy. Rồi ngươi sẽ thắp
sáng khuya khoắt trong miền huyền tích hắt từng luồng ánh sáng vào giấc mộng mị
trên con đường độc đạo của ký ức.
2.2.2010
Dương Kiều Minh
PHỐ BƯỞI
Rực đỏ tán bàng chín thẫm
theo về đường núi quen quen
cất giữ mười ba năm lẻ
Thu đấy, lạc về phố Bưởi
ngai ngái nỗi buồn xa xa
không hẹn không người quen cũ
Mải miết chân trời lận đận
phất phơ núi vắng sương mờ
nghỉ tạm bên đường quán lá
Ngơ ngác, đâu người khách lạ
mới rồi, vừa độ hai mươi
ngơ ngác, ngỡ vừa giấc mộng
Thu đấy, một mình phố Bưởi
bạt ngàn lau tím bồi hồi
cất giữ mười ba năm lẻ
Theo những tán bàng sẫm đỏ
thức dậy điều gì mong manh
không hẹn, không người quen cũ
Hoà Bình, 2009
ĐÊM CHỦ NHẬT TUẦN ĐẦU THÁNG TƯ
Đêm chủ nhật tuần đầu tháng tư
Mưa bụi như tấm voan lớn căng giữa trời đất
Âm nhạc Bach vút lên từng luồng ánh sáng êm dịu
Phải tôi đã già niềm nhân thế ấy
Không biết mình đang ở đâu theo dòng nước
thả trôi về cuối xuân
Phải tôi đã già không nhớ được tuổi mình
Một lần duy nhất uống ngụm nước
thanh
xuân chuyến phà sang sông miền lam
chướng Hoà Bình
Đêm chủ nhật tuần đầu tháng tư
Ai đó nhắc
Không nghĩ mình vừa chui ra khỏi vỏ kén cuối ngày
Những con đường lạnh ẩn khuất những thân cây rêu ướt
Ừ, một ngày có tên
Mưa bụi tựa tấm voan khổng lồ giăng mờ lên cảnh vật
Những tán cây rực rỡ vươn mình trong âm thanh của Bach
Những quầng đen xa tít lấp lánh khúc xạ qua làn hơi ẩm
Ai đó nhắc
Đêm chủ nhật tuần đầu tháng tư
Trên đỉnh đồi chỗ ngôi sao rụng
Mọc lên một ngày.
Hà Đông, 04.4.2010
Dương Kiều Minh
CÂU HỎI
Hai rưỡi sáng tỉnh giấc tiếng lắc thắc mưa đêm
từ
tán cây phượng vĩ cổ thụ nhỏ xuống
mái
ngôi nhà phía trước
Mưa gió cuối xuân xào xạc đoạn đường phía sau
sâu hút, con đường phía trước thăm thẳm
Tinh thần cổ nhân quanh quất trong khoảng trời đất
về xô động
rặng trúc trước ngõ
Vẫn là câu chuyện đời người trôi qua thế gian vùng vẫy
quẫy
đạp giữa dòng thời cuộc
Lưu luyến tiếng vang nhẹ lắc thắc nhỏ giọt
từ tán
cây phượng vĩ thức cùng làn mưa bụi trong đêm
Ừ sự sống dịu dàng và mơ hồ trong ẩm ướt và se lạnh
Trên những nẻo đường mờ mịt bước chân lữ thứ cảm
nhận đầy
đủ cái lang bang vô vọng của những phận người
Như một làn mưa bụi quá mỏng đánh thức sự thương cảm trỗi
dậy trong đêm
Chợt vang lên tiếng gà gáy chuyển canh ánh ngày từ từ hiện
Mỗi bài thơ đến đứng dậy và đi qua như một giấc mơ
Giấc mơ không biến mất chúng vẫn quanh quất bên những sự
sống
Câu hỏi vô nghĩa vẫn lảnh lói khắp nơi: - Để làm gì?
10.4.2010
Dương Kiều Minh
GỬI CON GÁI NHẬT NGÂN ĐẦU XUÂN 2010
Nước và cỏ cây phủ lên mặt đất sự bí
ẩn. Theo đường mặt trời, mặt trăng đi qua chiếc cầu bốn mùa. Đầu xuân tôi muốn
gửi tới con biểu tượng của vũ trụ giữa nền tím thẳm sâu của đêm nổi lên khối
cầu lớn màu mận chín kiến tạo bởi những đường xoáy ngược chiều kim đồng hồ. Xa
tít vành trăng khuyết xanh ngọc, theo linh hồn con người những vệt sao băng
viền quanh khối cầu màu mận chín.
Tôi có ý niệm trồng những cây mận trên mảnh đất của ngôi nhà
cũ.
Ba ngày tết ngủ quên trong hơi lạnh mơ màng
Con vừa chuyến bay đầu xuân
Những sân bay ở đâu cũng vậy, mênh mông trơ trọi như quốc
đảo trôi
bồng bềnh
giữa đại dương.
Con chỉ cho đó là tiền sảnh bước vào giảng đường cuộc đời.
Bỏ lại phía sau bầu trời mang nền nhiệt dưới 9oC
Tháng giêng bận rộn với chăn đệm và áo choàng
Buổi tối vừa râm ran bè bạn, cách hai giờ đã xa hơn ngàn cây
số với nắng gió
phương nam.
Lùi lại hai mươi ba mùa xuân cuối con đường ký ức
Ờ, nửa đêm chợt con mưa đầu năm đến chào bụi trúc trước cửa
Giờ con đã đặt chân tới vùng đất mới
Kìa chân trời vừa nâng lên theo chuyến bay mùa xuân.
Hà Đông, 01 giờ ngày mùng 6 tháng
giêng Canh Dần
Dương Kiều Minh
XUÂN MÃI
Ốm dậy vang khu vườn phía trước tiếng chim kêu rạo rực: Xuân
đã hết.
Ồ, phải đâu xuân đã hết những làn gió tan loãng trong hơi
ẩm. Vừa loé trên vòm cổ thụ chùm hoa phượng vĩ màu đỏ chói.
Biết rằng xuân vẫn còn đâu đó nơi vệt hơi nước để lại trên
tấm gương lớn. Xa xa những vòm dâu da xoan đổ trắng ngả nghiêng theo làn gió
đông thổi mạnh.
Biết thời gian rút ngắn dần theo từng vệt trên chiếc đồng hồ
nước. Bàn tay ai đó vừa xoè chiếc quạt được ghép lại từ nghìn mảnh tiếng cười
sau ngày hội cuối hàng rào thưa bên dải đê vút dài mờ mờ làn bụi bên kia sông.
4. 5. 2010
Dương Kiều Minh
CÓ MỘT CON CHIM NHỎ
Có một con chim nhỏ mưa xuân làm ướt cánh thu lu trên gờ
tường toà thư quán.
Có một con chim nhỏ mưa xuân đánh thức nó dậy sớm hót vang
trên vòm cây phượng già, nó không tin làn mưa quá mỏng có thể làm ướt bộ lông
của mình.
Không tin làn mưa quá mỏng làm con chim nhỏ đã bị ướt. Hơi
xuân thôi thúc nó rét không quay về tổ. Nó không thể quay về khi màn đêm chưa
xuống. Ngày còn quá dài, ngày mới bắt đầu.
3. 2010
Dương Kiều Minh
CÂY CƯỜM CƯỜM VÀ NGÔI CHÙA CỔ
Suốt cuộc đời tôi chưa bao giờ được quyền lựa chọn.
Số phận cứ cuốn theo sự xô đẩy hoặc thôi thúc mơ hồ nào đó
thức dậy.
Những ký ức bị vùi sâu nhất sẽ trở lại lúc chớm già
Đột ngột hiện lên vầng trăng như ngọc giữa nền trời tím sẫm
hiện lên cong cong mái chùa cây cườm cườm cổ thụ
*
Giấc ngủ đến từ bầu trời cuối xuân mưa gió xào xạc
Ai đó lang thang trên những nẻo đường trong đêm. Trong đêm
ai đó mải miết tìm những chân trời. Chợt loé tiếng gà gáy, giật mình nhận ra
ánh sáng nhờ nhờ cuối cánh đồng xa nơi dòng sông dựng lên bức tường bằng hơi
nước.
Ai đó lần theo mãi những con đường thời trẻ âm thanh vang
lên giục giã để lại phía sau mờ dần hàng cây xứ sở.
*
Vào một buổi chiều tàn, tỉnh dậy, se lạnh thấy lòng trống
trải bất lực. Nhận thấy đời người cũng thật dài trong nhọc nhằn, thật ngắn ngủi
trong niềm vui
Ôi, con người đừng đặt quá nhiều hi vọng vào cuộc đời. Có
chăng số phận cũng giống như những bài thơ chì như chiếc lá kia vừa rơi xuống
khẽ chạm vào mặt đất vang lên âm thanh tạ từ trong đêm, như thế là đủ rồi
Ồ, cơn mưa rào nhẹ lướt qua đêm cuối xuân hiện lên vầng
trăng màu xanh ngọc như vừa từ cuộc đi rất xa trở về. Mình tựa đang sống trong
thế giới cổ xưa gần gụi cận kề những mối suy tư và xúc cảm trước thiên nhiên bí
ẩn và nỗi niềm quạnh vắng của đời người
Ừ, ta cứ mãi sống trong thế giới cảm xúc - câu chuyện của
thế tục ngang qua những đại lộ chằng chịt trên mặt đất
Thảng hoặc hiện lên trong tâm trí cây cườm cườm và ngôi chùa
cổ như những cột sáng theo suốt chặng dài của hiện tại và quá vãng
2010
Dương Kiều Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét