LÊ THIẾU NHƠN
PHÍA SAU HOA
Không
có mẹ giàu hay mẹ nghèo
Chỉ
có mẹ thương con khốn khó
Người
đàn bà dẫu không tài sản gì đáng giá
Vẫn
cho con trai cứng cáp
Vẫn
cho con gái dịu dàng
Con
đi đường hay vấp ngã
Mẹ
làm đất cát an ủi dưới chân
Gặp
nỗi buồn con ngồi lấm láp
Mẹ
mở ra vòm trời trong giếng nước mát xanh!
THƠ AN ỦI MẸ
Dáng
mẹ tất tả buổi chợ sớm, vội vã bữa cơm chiều
Giúp
tôi vừa giong buồm lớn khôn vừa thả neo thơ ấu
Lòng
mẹ nhẫn nhịn mở ra biển rộng cảm thông
Tôi
không thể lấy mái tranh nghèo mộng mơ thi tứ
Thơ
làm sao đưa ta đến nhà hàng
Thơ
làm sao thay tiền mừng tiệc cưới
Mẹ
cũng thèm món ngon. Mẹ cũng ước hoa hồng
Mẹ
cũng cần dăm đồng bạc lẻ chẳng phải đắn đo
cho bàn tay đứa trẻ ăn mày bớt trống trải
Tôi
lẽ nào cậy ngọn đèn hư ảo vầng trăng
Viết
ngàn câu sóng xô lên mắt mẹ?
TRÔI TRÊN PHỐ KHÔNG ĐÈN
Chiều
không gặp nhau
Đêm
vắng thêm khói thuốc
Gió
chật lòng
Đò
ngại đến bến sông
Chỉ
cơn mưa năm trước
Trút
đợt rét sau cùng
Em
càng xa
Giấc
mơ càng ngắn
Tôi
về nhà như đi biển mùa đông
Không
còn gì để buồn
Lấy
ngày xưa ra nhớ
Hoa
trong gương xô ngược bóng mình!
BUÔNG BÚT TỰ NGHĨ
Dù
đến lúc không còn ai đọc thơ nữa
Tôi
vẫn tận tụy bản thảo vô danh
Tôi
làm thơ cho tôi ngày mưa thương mẹ
Tôi
làm thơ cho tôi ngày em xa cách
Tôi
làm thơ cho tôi ngày bè bạn long đong
Tôi
làm thơ cho tôi thi thố con chim hót trong vườn
Con
chim hót không cần ai thưởng thức
Không
cần ông X thấy vui tai
Không
cần bà Y thấy bổ ích
Con
chim hót vì nhu cầu tự thân
Tôi
tình cờ nghe được giữa mùa đang chuyển động
Tôi
tình cờ nghe được con chim hót từ im lặng riêng mình!
VIẾT CHO NGÀY CHƯA TỚI
Bài
thơ này anh không viết cho anh
Anh viết cho người lỡ đường đêm đông trú rét
Anh viết cho cô gái nghèo không bán rẻ hôn nhân
Anh viết cho cái nhìn xót xa những ngày ngộ nhận
Và viết cho chiều nào màu áo lạ lùng thêm
Anh viết cho người lỡ đường đêm đông trú rét
Anh viết cho cô gái nghèo không bán rẻ hôn nhân
Anh viết cho cái nhìn xót xa những ngày ngộ nhận
Và viết cho chiều nào màu áo lạ lùng thêm
Thế
kỷ chúng ta đang sống có giấc mơ dài hơn nước mắt
Anh cứ chờ một tiếng gõ cửa lương thiện
Anh cứ chờ một vầng trán rộng thanh liêm
Em về giữa phố khuya không lo trộm cướp
Em đi sớm tinh sương câu hát đồng hành
Anh cứ chờ một tiếng gõ cửa lương thiện
Anh cứ chờ một vầng trán rộng thanh liêm
Em về giữa phố khuya không lo trộm cướp
Em đi sớm tinh sương câu hát đồng hành
Anh
cạn kiệt mười năm lêu bêu thi phú
Bạn bè từng mùa cá vượt vũ môn
Có những lời mật đường lờn vờn lửa cháy
Có những phút tin yêu không kịp dỗ dành
Bạn bè từng mùa cá vượt vũ môn
Có những lời mật đường lờn vờn lửa cháy
Có những phút tin yêu không kịp dỗ dành
Ba mươi tuổi nghe tóc rụng buồn thương
Bài thơ này anh viết cho ngóng đợi…
NỬA ĐÊM VỚI ĐỒNG NGHIỆP
Hãy
nói dùm tôi lý do cầm bút
Vì
mấy đồng thù lao còm cõi
Vì
mấy lời khen ngợi đẩy đưa?
Vì
mấy câu thét gào vô vọng?
Hạnh
phúc nào giành giật bằng nước mắt chúng ta?
Cánh
chim vẫn bay
Dù
mênh mông khôn lường họng súng
Con
cá vẫn bơi
Dù
lênh đênh nổi đoá sóng ngầm
Chúng
ta không biết bay
Chúng
ta không biết bơi
Chúng
ta cúi xuống số phận mình
Nghe
tiếng khóc đẩy bầu trời lên cao!
TRẢ THƠ CHO ĐỜI
Sau
bài thơ này có thể tôi câm bặt
để
người đang khóc nghe được một tiếng cười
để
người đắng cay nghe được một lời hạnh phúc
để
người ngất ngưởng đỉnh cao nghe được một nỗi sâu đáy vực thở dài
Thi
ca bất lực với chính tôi, trước âu lo lương thiện
Như
cánh chuồn chuồn chấp chới ước vọng trẻ thơ
Như
vạt áo phập phồng mắt ai đưa tiễn
Như
nước trôi vẫn bịn rịn đôi bờ
Thi
ca cứ xôn xao điệu vần bên ngoài nhỏ nhoi số phận
Thì
tôi xin trả chiều cho lơ đãng mây
Trả
mây cho bạt ngàn gió
Trả
gió cho thênh thang trời
Đôi
chân bước lạc cõi người lênh đênh!
CHỌN
LỰA ÂM THẦM
Tôi đã sống 30 năm không mảy may nghi ngờ sự hiện diện của thần thánh trên cõi đời
Những đám cỏ dại cũng có những mùa hoa rập rờn mơ ước
Thượng Đế cao vời thật
Thượng Đế công bằng thật
Thượng Đế tử tế thật
Đáng tiếc Thượng Đế thường ngái ngủ khi nhìn xuống lòng tôi
Những hình hài hư hao chế ngự
Những hình hài hư hao diễn thuyết
Những hình hài hư hao hứa hẹn
Tôi
phải bỏ phiếu cho sông trôi qua buổi chiều chóng mặt
Tôi phải bỏ phiếu cho tiếng hát dân cày tin cậy ruộng hoang
Tôi phải bỏ phiếu cho mây bay ngổn ngang thương núi thấp
Tôi phải bỏ phiếu cho tiếng hát dân cày tin cậy ruộng hoang
Tôi phải bỏ phiếu cho mây bay ngổn ngang thương núi thấp
Giữa
một Thượng Đế ngái ngủ và những hình hài hư hao
Tôi chọn phía nào đang héo khô nước mắt?
Tôi chọn phía nào đang héo khô nước mắt?
BA ĐOẢN KHÚC CHO MỘT NGƯỜI
1.
Anh
nhớ cả buổi chiều hôm ấy nhờ một khuôn mặt
Một khuôn mặt đang cười xào xạc cỏ cây
Em đứng lẫn vào ngọn gió cuối mùa thao thức
Để bầu trời Bảo Lộc muộn giăng mây
Đôi môi anh gặp, tiếng hát anh cầm
Sao không tin tình yêu có thật
Em đợi gì đường xa đèo dốc
Đã tưng bừng hoa cẩm chướng hoàng hôn
Xin ở lại đây một cơn mưa cũ
Áo em về bay ngược niềm thông xanh!
Một khuôn mặt đang cười xào xạc cỏ cây
Em đứng lẫn vào ngọn gió cuối mùa thao thức
Để bầu trời Bảo Lộc muộn giăng mây
Đôi môi anh gặp, tiếng hát anh cầm
Sao không tin tình yêu có thật
Em đợi gì đường xa đèo dốc
Đã tưng bừng hoa cẩm chướng hoàng hôn
Xin ở lại đây một cơn mưa cũ
Áo em về bay ngược niềm thông xanh!
2.
Anh
không bỏ cuộc
Anh chọn cách khác để yêu thương
Một mái nhà em không đến ở
Một dòng sông em không trở về
Một ngọn đồi trắng xóa gió ban mai
Cuộc sống mang cho anh quá nhiều nghi ngờ
Chỉ phía riêng em không cần tự vệ
Chút niềm tin bé nhỏ không thể giữ chân người muốn xa nhau
Vẫn đủ anh ngồi mong ngóng đôi mắt buồn chiều tắt nắng
Nếu em lẻ loi bước qua ngày giá lạnh
Thì cô độc trong anh tăng gấp vạn lần
Anh chọn cách khác để yêu thương
Một mái nhà em không đến ở
Một dòng sông em không trở về
Một ngọn đồi trắng xóa gió ban mai
Cuộc sống mang cho anh quá nhiều nghi ngờ
Chỉ phía riêng em không cần tự vệ
Chút niềm tin bé nhỏ không thể giữ chân người muốn xa nhau
Vẫn đủ anh ngồi mong ngóng đôi mắt buồn chiều tắt nắng
Nếu em lẻ loi bước qua ngày giá lạnh
Thì cô độc trong anh tăng gấp vạn lần
3.
Ngay
những vết bụi dưới gót giày anh cũng có ẩn số con đường
Làm sao biết lúc này em nơi nào lặng khóc
Hạnh phúc vốn rất mong manh trước khi hai ta cách mặt
Và thương nhớ mỗi ngày cứ bấp bênh thêm
Anh đã thức trắng nhiều đêm
Viết hàng trăm câu thơ có thể em không bao giờ đọc
Anh lo một đợt gió trái mùa, một trận mưa bất trắc
Em nhỏ nhoi giữa thị phi phố phường
Tha lỗi cho nhau
Chuyến xe đong đưa nẻo người toan tính
Anh thắp ngọn đèn miền khuya khoắt em xa!
Làm sao biết lúc này em nơi nào lặng khóc
Hạnh phúc vốn rất mong manh trước khi hai ta cách mặt
Và thương nhớ mỗi ngày cứ bấp bênh thêm
Anh đã thức trắng nhiều đêm
Viết hàng trăm câu thơ có thể em không bao giờ đọc
Anh lo một đợt gió trái mùa, một trận mưa bất trắc
Em nhỏ nhoi giữa thị phi phố phường
Tha lỗi cho nhau
Chuyến xe đong đưa nẻo người toan tính
Anh thắp ngọn đèn miền khuya khoắt em xa!
GIỮA NHỮNG MÙA ĐI VẮNG
1.
Phải
viết vài câu ngắn dài
Để
biết mình còn sống
Lâu
rồi thơ không đủ niềm tin
Chỉ
câu chữ vỗ về an ủi
Xe
đang xuống dốc
Lẽ
nào ước mơ đáy vực xa vời
2.
Tôi
chạnh nhớ về em
Dẫu
lúc nào cũng chiều nghiêng dáng phố
Tôi
mơ hồ sự thật
Em
nghĩ gì trước ngày mai khuất mặt
Tiếng
cười như giấu một nỗi lo
3.
Tôi
đi đứng ngổn ngang trăm mối
Mắc
nợ trang thơ không viết những đêm buồn
Mắc
nợ em nụ hoa vườn sương lạnh
Mùa
uyên ương trăng khuyết dắt tay mình
4.
Một
phần tư thế kỷ tôi yêu
Mong
manh mắt em tìm êm ấm nhất
Tôi
học mùa thu rơi chiếc lá vô tình
Sao
em thả dòng sông ngày nắng khát?
5.
Tôi
đốt thuốc nhiều hơn thói quen
Hoài
nghi sao bao lời đường mật
Giữa
những người chào nhau cuối đường
Em
có nghe lạnh lùng tiễn biệt
Tôi
bây giờ thơ viết để mà quên!
Thơ Lê Thiếu Nhơn
NTS vi tính giới thiệu
Thơ Lê Thiếu Nhơn
NTS vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét