Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (24)


Thơ Hưởng Ứng Bộ Sách Thơ Hay (24)

( Theo eMail từ nguyennguyenbay.com)
  file 24/ cập nhật bài ngày 21/4/2012, có:
  41. Thơ Ngô Minh

.
TỰ CHỌN THƠ HAY

Gửi : NHÓM YÊU THƠ HAY.

 Thư NM: Ngô Minh đã xuất bản 13 tập thơ và có thơ tham gia trên 25 tuyển thơ của Quân Đội, NXB Hội Nhà văn, NXB Văn học,  miền Trung, Huế,  Giáo dục, Thiếu nhi và tuyển thơ nhiều tỉnh. Những bài thơ chọn sau đây không có trong những tuyển thơ đã ấn hành. Quan niệm thơ hay mỗi người một khác, những bài chọn sau đây theo Ngô Minh là hay . Xin gửi các bạn để hướng ứng lời kêu gọi. Điều băn khoăn là một số tác giả thơ rất hay nhưng họ đã mất, hoặc không chơi mạng nên không biết có thông báo. Ngô Minh sẽ chọn thay một số người như Lâm Thị Mỹ Dạ, Hải Kỳ, Hoàng Phủ Ngọc Tường. Còn nhiều người khác sẽ  giải quyết ra sao ? Đề nghị hồi âm. (NNB đã có thư trả lời riêng)
41. NGÔ MINH
.
VẦN CŨ ( 2)
mình về
làm dấu cát khuya
nghe ngờm ngợp gió
nghe chia bước mình
nửa xa
triều cuốn nửa gần
hai lăm tuổi biển
khát vần tìm gieo
em là
đau khổ buông neo
bốn mươi tuổi biển
gầy theo bóng thuyền
mai rồi
đời cát vùi quên
biển còn hột muối
nhặt lên
thưa rằng...
Đồng Hới, 1988
THƠ KHẮC TRÊN BIA MỘ MẠ
1
Con về dựng biển làm bia mộ
Mạ một đời sóng gió dễ gì ghi
Đôi mắt buốn dẫu khép vào lòng cát
Biển vẫn nhắc con lối đi về
2
Con về dựng trời làm bia mộ
Mạ một đời chi chít ước mong
Mắt níu trời tay cào bới cát
Con như chim bay hút tầm nhìn
3
Con xin dựng tim con làm bia mộ
Tạc câu thơ đời mạ đau buồn
Trái tim nhỏ ước là quả chín
Trên cát nghèo trắng xóa thời gian
5-3 Bính Dần, làng Thượng Luật
XÁC HỒNG
ngày tình yêu chớm nở
những bông hồng ngát hương
bây giờ hoa, em hỡi
cánh rã rơi lạng lùng
những cánh hoa bầm đỏ
như khóc lại như cười
đừng quét đi em nhé
màu hoa còn chưa phai
cánh cháy lên như mắt
cánh run thầm như môi
cánh vặn cong như nhớ
cánh vương sương ngậm ngùi
đừng quét đi em hỡi
những cánh yêu một thời
-         không còn làm hoa xin làm lửa !
tro tình nào dễ nguôi...
Huế, 5-4-1999

                           MỖI NGÀY
cho Minh Tâm
.
có ngày vui hiên nắng
có ngày buồn vườn mưa
có ngày gần ríu rít
có ngày xa mong chờ
dọc ngang ngày như sợi
dệt lóng mốt lóng đôi
tấm vải bền như thể
ta vì nhau mỗi ngày
nếu một ngày hờ hững
như buồn vắng gió khơi
một ngày như sợi đứt
giữa tấm đời , em ơi !
yêu nhau ta được sống
mới mẻ trước mỗi ngày
thủy chung ta được hái
mỗi ngày chín thành hai...

  LỤC BÁT GỌI ĐÔI
khuya anh Hà Nội mù say
nằm nghe thơ trở gió lay sang mùa
câu lục vừa mới chớm thu
chưa sang câu bát đã mù rét giăng
xếp hàng ăn phở Bát Đàn
chật người, mình vẫn hoang mang một mình
một mình câu lục lặng thinh
thương câu bát tận cuối miền phù sa
trôi cùng Hoàng Cát ta bà
nói cười nâng chén như là một hai
chợt nghe câu lục thở dài
                          đi tìm câu bát tận ngoài nỗi mong...
                một đời có có không không
đều về với cỏ phiêu bồng người ơi
khuya nghe lục bát gọi đôi
một anh một bóng một người một không...

PHỎNG VẤN THẠCH QUỲ
là đá sao không đứng lại quỳ ?
em đẹp thế dại gì ngô nghê đứng
trời cao quá đất mới là bè bạn
quỳ trước cỏ xanh cũng một cách nguyện cầu
biển đầy thế sao người gầy như gió ?
biển không đầy bằng chai
không đầy bằng mắt nhớ
phải gầy hơn mũi tên mới vào được hư vô
lúm tiền má em thăm thẳm đến không ngờ
nước ngập nhân gian sao người không tắm ?
đá có tắm đâu nắng có tắm đâu
kẻ tắm sữa xông hơi mà tâm hồn dơ dáy
làm sao đến được cõi người !
sao ta thấy người cười mà như khóc
ta cười thật mà cười thật người ơi
lọt lòng mẹ ta đã cười nhăn nhở
nếu ta khóc 65 năm vò xé
còn đâu nước mắt để cười
 thơ là gì mà người đeo đuổi
thơ là ma. Thơ chính là ta
nếu được tái sinh xin lại làm thi sĩ
để được tự do xơ xác vì thơ…
Cửa Lò, 2006
                     

 NGỰA ĐÁ VÀ HOA CỎ
Thân tặng hoạ sĩ Bửu Chỉ
ngựa đứng canh lăng tẩm mấy triều vua
trước sân chầu hoá đá
khách tham quan nào ai để ý
đá xạm đen sứt mẻ đến thế này
chắc chắn là tôi cũng vậy thôi
nếu không gặp những bông hoa cỏ
hoa chấm đỏ nhớ thời máu vỡ
hay chính là mắt đá mở nhìn tôi ?
gió xa xưa thổi bốn phía đồi
nhắc người lính thời trai lưng ngựa
móng gõ thành ao hoa súng nở
Yên Ngựa thành đèo gọi tuổi tôi lên
bạn bè ơi, câu lý chạm ngực mình
quất bão nổi đám mây hình đuôi ngụa
cơm rau muống bày bên vệ cỏ
Bach Mã ta về kịp Huế mùa Xuân !
 biết tìm đâu người lính buổi xa xăm
ai đang còn bạc phơ râu tóc
nấm cỏ vô danh – ai người đã khuất
nhớ cuồng chân ngựa hoá đá đứng chờ !
 mưa nắng đi qua và người đi qua
cỏ xanh vô tư tìm đến nở
hoa chấm đỏ những ngôi sao màu lửa
ấm Khỏang – Trời - Không - Tên
và điều này tôi muốn nói riêng
với ngựa đá và những bồn hoa cỏ
bức tranh Huế góc chiều lăng tẩm cũ
gió thông vàng bối rồi giữa non xanh…
 -------------
Ngựa đá và bông cỏ : bức tranh nổi tiếng của hoạ sĩ Bửu Chỉ

NGHE TRẺ HÁT Ở TRƯỜNG SA
Hôm qua em đến trường...
các em học sinh hát
nghe ở Trường Sa mà như ở làng quê
bên Sông Hồng, Sông Hậu
tiếng hát bi bô sóng
bi bô đá
như dây leo xoắn cột mốc chủ quyền
lũ én đảo nghiêng tai riu rít
Trường Sa ơi
Trường Sa bây giờ không chỉ ra-đa và súng
Trường Sa đang sinh sôi tiếng trẻ học bài
gì sâu hơn mắt trẻ thơ ngơ ngác
xoe tròn trước đại đương xanh
Các em sinh ra ở đảo
như cây phong ba, như gốc bàng vuông
có tiếng hát các em
Trường Sa bỗng cao hơn
ở Trường Sa
tiếng trẻ bổng trầm hát theo cô trong lớp
lính đảo lắng nghe
như hồn nước
gọi tên
9-2011
SẸO BIỂN
trên bờ cát trắng mịn da trinh nữ
anh tôi là viết chém của sóng
anh ngả nghiêng đi như người từ hành tinh khác đến
áo manh phấp phới ngọn cờ
anh chẳng có bài ca để hát
đời là vỏ ốc u u
trên bờ cát trắng mịn thiên đường
anh tôi là vết chém của sóng
sự lựa chọn nào đã sinh ra anh với chiếc thuyền nan
chiếc vỏ trấu nghìn đời không thể lớn
anh và thuyền nan
biển chơi trò tung hứng
phận cá là anh mắc lưới trời
tháng Tám khoai non cháy ruột
biển  động chân trời rách tả tơi
anh bên đàn con nhỉn lửa
lửa cười
trên bờ cát trắng mịn màu hạnh phúc
anh tôi là vết chém của sóng
từ muôn xưa lằn sẹo đến mai này...
Làng Thượng Luật, 1993

Tìm tôi tìm Huế
tôi ở đâu rơi về góc Huế
mười năm có lẻ buồn vui
một vợ hai con có bìa hộ khẩu
có một làng quê mong ngóng phía mặt trời
mà sao tôi chẳng là tôi
khi hèn mọn đánh rơi mình vào quên lãng
*
tôi tìm tôi lang thang
đêm nào lã chã trăng như nước mắt
trầm ngâm tôi với Ngự Bình
trước mộ đứa con trai sinh thiếu tháng
cháu là người ngoài cuộc đời
chỉ được nhìn Huế năm ngày qua lồng kính!
*
tôi tìm tôi khuya khoắt
lập loè lửa nhang gốc phượng sương mờ
nhấp nháy hoài như mắt cây mắt gió
bên những người xe thồ, xích lô gác chân lên
trời nằm đợi khách
khẽ hát về đêm tàn Bến Ngự
vâng, cho đến tàn đêm tôi mới gặp được lời của phố
nỉ non vệ cỏ bên đường
*
tôi tìm tôi lửa đốt
mỏi rời chân đêm đứng chờ vợ đẻ
cửa hạnh phúc đầy tiếng rên la
bắt chước ai tôi cắm nén nhang bên gốc xà cừ
cầu bình an cho con
bình an cho mẹ
sao lại không nguyện cầu cho bình an
Huế trăm năm lớp lớp oan hồn
chính tôi một oan hồn còn sống
*
tôi tìm tôi bè bạn
góc nghĩa địa lều tranh Dương Thành Vũ
trăng như nước đá mùa đông
ướp lạnh những giấc mơ diều giấy
bạn như người ngoài cuộc đời
uống bóng mình xạm đen râu ria đáy chén
câu thơ không đủ ấm
kể chuyện tiếu lâm nghe tiếng mình cười!
*
tôi tìm tôi lạnh toát
đường Phan Bội Châu số nhà ba mốt
đỉnh dốc là Sào Nam tôi ở lưng chừng
nơi có mệ già ngồi bên đường chìa mê nón
xin đời bố thí
bốn mùa mệ không đổi dáng ngồi
như tượng đài thời gian rách nát
mệ cũng là người ngoài cuộc đời
tuổi trẻ ồn ào đi qua lướt qua không thèm để ý
dân xe cúp xe con rú máy vèo qua
xả khói vào mê nón
rơi vào mê nón nắng mưa nhiều hơn đồng hào
chuông chùa rơi từng giọt lắng trầm
“Anh chị cho tui xin một đồng”!
tiếng cầu xin bám đuổi hồn tôi
ôi, khổ đau cũng cầu mong thêm được vài phút sống!
*
tôi tìm tôi hờ hững
giữa chúng ta láo nháo nói cười
vỗ tay mừng công cụng ly thành tích
rồi trở về tìm lá xông vợ cúm
rồi trở về góc Huế với mình
bước đi như hẫng hụt
lục túi tìm mười đồng bỏ vào mê nón mệ bên đường
mà túi rỗng
thơ không bán được mệ ơi!
thơ cũng ở ngoài cuộc đời, thưa mệ!
*
tôi tìm tôi tìm Huế
góc chợ rau dưa hè phố gánh hàng
bên dòng sông nắng đục mưa trong
câu ca như cầu bắc
tôi đi tìm mà nhiều khi chẳng gặp
gương mặt mình đích thực
bạn bè ơi...
3-3-1988

TRUYỀN THUYẾT LÀNG CHÂN SÓNG
MỘT
Biển có lặng yên đâu
muôn con sóng dứt day niềm trăn trở
vỏ sò không nằm yên chỗ
mấy rách lành mắt lưới nhìn ta
biển không biết giã từ
hạt máu vỡ đầu môi gặp biển
xòe bàn tay gặp biển
nhóm ngọn lửa rừng già gặp biển
những vân cây vỗ sóng đời rừng
bên ướt biển nằm
nước nguồn vô tận
miếng ăn miếng để đời ta
doi cát làng biển rứt ruột đẻ ra
quầng sáng trầm tư khiêm nhường chân sóng
giữa lòng ta chân trời trông ngóng
chớp sáng lòa nỗi nhớ thời gian
ta là ngọn cỏ quăn
bám triền cát cháy
ta là cây dương rộp phồng thớ gỗ
nhọc nhằn mỗi đốt lớn khôn
với quê hương góp cành góp lá
góp tuổi mình làm bóng mát xanh
góp cái chết nuôi bền ngọn lửa
bên bờ Thái Bình Dương
nhỏ nhoi làng đánh cá
cũng mênh mông bài hát của riêng mình
hát với mặt trời
hát với mặt trăng
hát trong từng sắc màu con sóng
con thuyền trên vai
biển đục giêng hai
cá cơm áp lộng
mẻ xăm táng Tám
bãi chật ca ve
giành giật trong tay cơn giông cơn bão
ơi tháng năm màu nước mắt mèo
cái xanh trong đói nghèo che dấu
sao ta yêu ngang tàng con nước biển sinh !
cát lún bàn chân
chạm từng di chỉ
đêm nằm nghe biển đắp bồi...
HAI
Kể rằng
biển mùa thu ngờ vực băn khăn
bờ cát lở sóng dằng sóng xé
nước chồm qua tháng Bảy
gió quất mặt trời vỡ tả tơi
móng rồng hút biển lên trời
sấp ngửa trùng khơi cánh buồm lưu lạc
chàng trai như hạt phù sa
mang sắc dòng sông xa
nơi núi biết ba hòn chụm một
nơi hoa cau lấm tấm hồi nhà
ngày mạ nghèo gói mo cơm nếp
hẳn cánh buồm trong ngấn mắt còn in
chàng ra khơi tìm cá về nuôi mạ
cha còn theo vó ngựa trận tiền...
bão biển
gió giật tung những mảnh vải buồm
bay lên trời thành đám mây cánh vạc
sóng giật đi manh ván cuối cùng
chàng trai như hạt cát
sóng chơi trò tung hứng với cơn dông
biển mặn biển xanh vô tận ước mong
nhưng biển giấu trong lòng bao thú dữ
biển ắp đầy tưởng chẳng đầy hơn nữa
ai biết vực sâu biển hãi hùng !
biển nứt đôi
nước cuộn xoáy tia mang
cá mập đánh hơi lao tới
chàng trai bỗng rơi vào ngục tối
chốn thủy cung chật chội đến không ngờ !
mạ ơi, mạ ơi
nghe tim đập ai ngờ
tay bỗng chạm tia mặt trời le lói
con dao bổ cau têm trầu ngày ấy
mạ trao anh
vụt cháy lên trong bàn tay dồn sức
chàng vạch tung vách bão ra ngoài !
Cố Phướn đến kịp khi chàng trai lả sức (*)
quăng mình lên tia chớp giữa trời
niềm cung kính rung rung vây đỏ
cá yêu người gan góc trùng khơi
cõng trên lưng xác mền như sứa
bơi gửi nhờ bờ cát loi thoi...
biển sững sờ khóc xác mồ côi
như mèo mẹ ân tình sóng liếm
những vết thương se lần muối mặn
tim trẻ trung nhịp biển hồi sinh...
BA
Kể rằng,
bão đất
Sơn Tinh khuân núi chồng lên núi
lưỡi cưa mưa xẻ đá trả thù
nước tràn bốn cõi
sóng như cánh tay xoáy nước cuộn gân
cây gỗ trôi dựng đứng
cô gái khóc tóc như rong xỏa
trên con thuyền chiếc lá gió mưa
núi cao thế núi không níu được
trời cao vang tiếng sấm trả thù
chớp móc câu không bay theo kịp
chiếc lá lao vun vút về xuôi
Cửa Sen cát cuốn mù trời
cơn bão sinh cuối thềm lục địa
lưỡi gươm cát chém ngang trời rộng
những ngôi sao chạy trốn vội vàng
cát ù ù lao xuống cửa sông
chớp mắt đã thành cồn thành động
con thuyền bay lên đỉnh núi vỡ tan
phút bão lắng trong mắt người thiếu nữ
mé Bàu Sen bông súng trắng bàng hoàng !

BỐN
Con vạc ăn đêm
cánh đập sao trời
sếu sếu kêu khoai chật vồng tháng Tám
ta về trong thảng thốt mưa thu
đạp bóng mình trên cát
tay nhặt lên từng mảnh xa xưa
những vòng đá rìu đá
nằm hồn nhiên trên mặt cát hoang sơ
làng ơi
ta về nép tấm lưng trần dính cát của ông
nép giọt mắt già như cẩm thạch
để được làm đứa trẻ ngây thơ
nghe truyền thuyết chập chờn khói thuốc
truyền thuyết đỏ cốt trầu
truyền htuyết ru hai đầu đỉnh cột
nhà gỗ dương mọt nghiến đêm dài...
ta về khi mùa hạ còn đi
mây thu thả từng cơn mưa mỏng
giọt mưa lặn vào cỏ khát
gặp mắt nhìn lá mạ hiếm hoi
bối rối giớ nồm bay tóc ai
ngôi nhà tranh sóng lùa tận cửa
cô pháo thủ xưa đã có chồng rồi
em ngước lên ảnh mình treo khung gỗ
gặp mắt ai nhìn
ờ, tuổi hai mươi
tuổi hai mươi của em vùi trong trái tim
một chàng trai biển
                              đêm đêm vừng trăng bơi vào bờ cát lặng im
con sóng vỗ rung buồng ngực trần
hoa tứ quý hoàng hôn sắc trắng
nhắm mắt lại - biển đêm
mở mắt ra - biển nắng
giật mình nghe sột soạt gió khơi !
ta về với chim cà lơi làm tổ góc cỏ rười
tiếng hót gõ lưng trời xao xuyến
cun cút nhoi lên từ bụi cỏ chông
bất chợt làm lung lay ngọn nắng
ngôi nhà tranh sóng lùa tận cửa
mạ ém miếng trầu chân răng
ngước lên bàn thờ
nén nhang cắm vào lư cát
khói nhang màu biển màu trời
kể về những đứa con
những đồng bằng xa những miền núi trở
nhấp nhô về trong khoảng sáng cát sân
bảy mươi chưa hết đợi chờ
niềm vui mạ quên
nỗi đau mạ nhớ
câu ru xưa giờ mạ nhẩm một mình...

NĂM
Kể rằng
cát mài vào cát
chân sóng lửa bùng
gió nuôi ngọn lửa
sưởi ngày sơ sinh
ban mai ơi mắt dần khép mở
cô gái
chàng trai
nghe cát gọi tên
những chú bồ nông buồn như gió đứng
cò như cát sống
lẩy bẩy thỏ chồn
chó rừng gà rừng
lông cánh tả tơi cánh buồm sau bão
tất cả
reo mừng
sinh tụ
những hạt cát đâu tiên !
gió nồm ơi rộng rãi gió nồm
hai tay dâng vầng trăn gặp gỡ
bóng họ dìu nhau bập bùng như lửa
biển nheo cười ánh mắt cảm thông
sóng liếm bàn chân
cát hát dưới chân
những chú còng nép vào bóng họ
những vỏ ốc vàng những vỏ ốc nâu
hát miên man những lời của gió...
trăng
gương mặt ngỡ ngàng hạnh phúc
bờ môi khao khát tròn đầy
trái chín buổi hoang sơ miệt cát
ngực chàng trai óng ả ngón tay
trăng
nguồn mạch nước trời
phả mơn man lên da thịt cát
mái cỏ rười hai bàn tay úp
những sợi cỏ dệt trăng trong suốt
ủ đôi tim gian khổ nổi trôi
mùa thu ấy mùa thu thứ nhất
cát nhận ra nhau và nhận ra mình !

SÁU
Kể rằng ,
mùa thu ấy mùa thu thứ nhất
thúc vào vầng trăng hóa mặt trống đồng
thúc vào mặt trời cờ bay ngũ sắc
hội đặt tên cá
hội đặt tên chim
hội đặt tên cỏ
tiếng trống thậm thình
con dao con rựa
con hái con liềm
con heo con chó
cu cu chuồn chuồn
con khoai con khế
con cơm đời mình
thiệt thà lời đất
tên biển tên rừng
sương sinh ngọn cỏ
nên chỉ nên kim...
cát có tên và biển có tên
những ngọn sóng không còn lưu lạc
những manh ván chọn chỗ đứng của mình
                           trong con thuyền thao thức
cây lác sình lầy chọn chỗ đứng trên cánh buồm gọi gió
làng tôi chọn chỗ đứng dưới Mặt Trời
nới  Chân Sóng Tự Do !
BẢY
Làng ơi
năm tháng hiện nguyên hạt cát ban đầu
bản nhạc ra đời từ dấu chân con trẻ
vạch đường đi mép sóng ngoằn ngoèo
sóng không loại bỏ
sóng cũng không là con sóng cũ
cuộc hành trình bền bỉ tự khơi xa
đích muôn năm một dải cát bờ
dẻo dai tiếp sức
rực cháy mong chờ
để đến được dấu chân con trẻ
như vô tình trên mặt cát ngây thơ
ta yên tâm trước câu hỏi bất ngờ
các em hỏi ta : Biển ngày mai có nhạt ?
ôi, biển đã đưa ta về trước các em
cùng nhặt đầy túi quần
những vỏ sò vỏ ốc
gió ngày xưa cổi áo lại đây
cho câu thơ đến mặc
hăm hở giữa lòng tay...
Làng Chân Sóng
gọi tên làng như gọi ngày gọi tháng
ắp đầy trước mặt sau lưng
ta lần theo mặn mòi thấm tháp
như con cá thia lia mảng rong sóng dạt
con bào ngư lăn lóc mé bờ
nghe âm ba từng cơn bão
chưa xa...
TÁM
Kể suốt mùa hè
kể suốt mùa đông
gió truyền thuyết dang đôi cánh rộng
biển và bờ
bay qua năm tháng
rì rầm kể với cháu con
kể trong cánh tay chằng dây chống bão
kể trong ngọn đèn dầu cá
kể trong cái đói tháng ba
kể trong cánh tay cầm mác lào cầm súng
kể dưới giọt tranh xoi cát hiên nhà
kể trên đỉnh Đầu Mâu, Yên Ngựa
kể với Hoàng Sa kể với Trường Sa
lọt kẽ tay cát rơi xuống cát
đất nước mình như thế sinh ra !
ta về uống câu buồn đời mạ đời cha
từ xưa từ xưa truyền qua tao võng
nhận ra bao điều ta vô ý bỏ qua
về úp mặt vào từng hạt cát
nhận ảnh hình sáng láng giữa phong ba
à ơi
buổi biển lặng mò cua bắt cá
biển động lên rừng rau má rau mưng
làng ơi bảy sắc cầu vồng
mống cụt móng dài móng cao mống áp
câu ca nào là ru là hát
câu ca nào ruột thắt tình thâm
xe chỉ uốn cần
tay chèo sóng cả
màu mây sắc gió
sáng biển chớ mừng
ba cơn gió nồm
bảy cơn gió bấc
con trăng con nước
con mập con xà
thoảng mùi biển trở
nao cánh én sa
một dòng nước trong
mười dòng nước đục
con buồm nhỏ nhỏ
còn bay tới gtờ !...
CHÍN
Về uống câu buồn đời mạ đời cha
để hiểu dây trầu bám vào bợc giếng
hiểu lòng mạ chiều chiều trông ra biển
tóc bạc theo từng gợn sóng mòi
à ơi à ơi à ơi
ai hát giã gạo chày đôi bổng trầm
khoai hà mạ gọt mạ ngâm
heo may tháng bảy xát bầm lá rau
ngày nắng thì qua thật mau
ngày mưa chóng tối đèn dầu gió lay
bước lùi bước thụt tháng ngày
sợi thứng chắp nối dấu tay còn lằn
dây neo buông từ vũng sân
neo lòng ta những tháng năm xa nhà
khó nghèo là gánh mạ cha
cát là nắng đọng muối là biển cô
lá trầu héo quả cau khô
cũng nên cố đỏ suốt màu đông thơm
đừng quên
đừng quên câu buồn
ru hồng da thịt ru hồn trẻ trung
đừng quên
đừng quên
đừng quên
cát làng còn thức trong niềm sóng xao...
                          
                           Làng Thượng Luật, 1983
( Tất cả các bài thơ trên đều đã in trong các tập thơ của Ngô Minh đã xuất bản, hoặc trên báo chính thống)

File 24/ Thơ Ngô Minh 
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét